Sau này khi linh khí trong thiên địa nồng đậm hơn, linh trà càng ngày càng nhiều, thì điển tịch mà Chu Dịch lưu lại chắc chắn sẽ phát huy được tác dụng to lớn. Thuật pháp thủy luyện trong điển tịch này biết đâu chừng lại trở thành đan đạo của Tân Thuật trong tương lai.
Bên dưới giường ngọc thạch, là một dãy bảy tấm đệm Hương Bồ, trong đó năm cái đã ghi rõ tên họ.
Hàn Triều khom người thi lễ, ngồi xuống tấm đệm Hương Bồ thứ hai, có nghĩa là nhị đệ tử của chân quân.
Linh trà luyện thành, Chu Dịch bấm tay bắn ra, chén trà vững vàng rơi vào trong tay của Hàn Triều, chén trà tự động được rót đầy.
“Đa tạ sư tôn.”
Sau khi Hàn Triều học được thuật luyện trà, nhờ vào đĩa ngọc hỗ trợ lĩnh ngộ nhiều lần, đã đạt tới cảnh giới đại thành rồi, nhưng mà lúc này cẩn thận nếm thử, trà do sư tôn luyện chế lại có rất nhiều biến hóa huyền diệu bên trong.
Chu Dịch nói: “Hôm nay gọi ngươi tới đây, có một chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Sư tôn mời nói.”
Hàn Triều không hề trực tiếp đồng ý chuyện gì, tính tình sư tôn ôn hòa tùy tiện, bái sư mấy năm chưa bao giờ yêu cầu đệ tử làm cái gì, hôm nay lại dùng hai chữ ‘thương lượng’, tất nhiên không phải là những chuyện bình thường.
Chu Dịch nói: “Bần đạo quan sát thiên văn tinh tượng, phỏng đoán Cửu Châu sắp có đại kiếp nạn.”
“Đại kiếp nạn!”
Hàn Triều nghe vậy mặt lộ vẻ hoảng sợ, không dám tin tưởng nói: “Chẳng lẽ còn hung hiểm hơn cả hung thú của Yêu tộc sao?”
Hung thú tàn sát bừa bãi Cửu Châu hai trăm năm, từ khi Hàn Triều sinh ra cho đến nay, bất kỳ lúc nào cũng gặp phải hung thú tập kích, có thể nói nỗi sợ này đã in dấu trong huyết mạch của Nhân tộc.
“Thiên địa hồi sinh, Yêu tộc vốn sẽ xuất hiện, chỉ là trời xui đất khiến mà trở thành bá chủ của Cửu Châu.”
Chu Dịch bất đắc dĩ nhún vai, vì sức người không địch lại số trời, con người cũng sẽ thay đổi cách thức khác để hủy diệt chính mình mà thôi.
“Thời Thượng Cổ, Cửu Châu cũng từng bị Yêu tộc thống trị, đối với Nhân tộc mà nói thì đây là tai kiếp, đối thiên địa mà nói thì đây là sự luân chuyển bình thường, không đến nổi phải khiến cho thiên văn tinh tượng liên tục phát sinh dị biến, tất nhiên có nguyên nhân khác!”
Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, Nhân tộc Yêu tộc dã thú hung thú cũng không hề có sự phân biệt cao thấp.
Đương nhiên, nếu như câu này mà bị lan truyền trên mạng, tất nhiên sẽ bị chửi bới là kẻ bán nước!
Hàn Triều đã nhận định Chu Dịch chính là đại năng Thượng Cổ chuyển thế, nên đối với những nhận xét khác biệt như vậy, chỉ coi đó là điều hiển nhiên, hỏi: “Sư tôn có cách hóa giải đại kiếp nạn không?”
“Đến ngay cả đại kiếp nạn lần này là gì, mà bần đạo còn không thể tiên đoán được, thị sao có thể hóa giải, đến bây giờ cũng chỉ có thể bắt đầu ra tay ở hai phương diện.”
Chu Dịch nói: “Đầu tiên nhanh chóng chế tạo tàu viễn dương, di chuyển một bộ phận Nhân tộc vào sâu trong Đông Hải, bất kể Cửu Châu có ra sao, ít nhất cũng có thể giữ lại huyết mạch truyền thừa cho Nhân tộc!”
Hàn Triều nói: “Sư tôn, sâu trong Đông Hải linh khí loãng, thậm chí là có nơi không có linh khí, dù thế nào thì tu sĩ cũng chạy không thoát!”
“Ngươi có chí với trường sinh, tất nhiên là chỉ có thể đợi ở Cửu Châu, đối diện với đại kiếp nạn, không chạy được đâu!”
“Thứ hai là cần cần tra xét ngọn nguồn của tai kiếp , cho dù không thể hóa giải, cũng có thể chuẩn bị từ sớm!”
Chu Dịch nói: “Vi sư bói được rằng ngọn nguồn của tai kiếp này đến từ phía Tây, nhưng mà ta phải đích thân luyện chế thuyền lớn để vượt biển, để đưa Nhân tộc sớm ngày di chuyển đến biển khơi, không thể phân tâm được, nên muốn nhờ ngươi đi tra xét thử.”
Tiên đạo bắt nguồn từ linh khí, tu sĩ Cổ Tu nếu muốn đột phá cảnh giới, tất nhiên phải lưu Cửu Châu.
Còn về đám võ giả được sinh ra bởi Tân Thuật, lại càng là không thể rời đi.
Huyết mạch dị chủng dung nhập trong cơ thể, linh khí bị chặn đứng sẽ khiến cho khí huyết suy yếu, hậu quả chính là trực tiếp nổ tung tại chỗ!
“Này……”
Lựa chọn đầu tiên trong lòng Hàn Triều tất nhiên là tránh tai tránh kiếp, với tu vi của hắn chỉ cần không phải trời sụp đất nứt, núp trong núi sâu rừng già bế quan tiềm tu, bình thường cẩn thận một chút thì sẽ không quá đáng ngại.
Ngược lại nếu như đâm đầu vào trong kiếp nạn, đối mặt với nguy cơ trùng trùng, rất có thể sẽ hồn phi phách tán.
“Với thuật pháp bói toán huyền diệu của sư tôn, mà cũng không biết được tin tức về kiếp nạn sao?”
Chu Dịch thở dài nói: “Bần đạo đã tiêu hao hơn ba trăm năm tuổi thọ, gắng hết sức gieo quẻ, cũng chỉ biết được vị trí này.”
“Ba trăm năm! Tấm lòng của sư tôn đối với Nhân tộc, đệ tử kính ngưỡng vạn phần!”
Hàn Triều lộ ra hoảng sợ, nếu tính như vậy thì chỉ còn khoản hai trăm năm tuổi thọ thôi sao, rồi lại ngẩng đầu quan sát Chu Dịch, chỉ cảm thấy cả người hắn phát ra ánh sáng của công đức.
Chu Dịch không hề lừa gạt đệ tử, nhưng cũng không kể về việc bói toán mỗi ngày cũng sẽ tiêu hao cả ngàn năm tuổi thọ, ba trăm năm còn chưa bằng một quẻ bói buổi sáng nữa.
Môt thuật pháp làm giảm thọ như vậy, cũng là để chuẩn bị cho việc tọa hóa sau này.
Đợi đến khi Nhân tộc có Kim Đan chân quân mới, Chu Dịch sẽ dùng lý do là tiên đoán cho vận mạng của Nhân tộc, giảm thọ trực tiếp tọa hóa, thật ra là thay đổi thân phận lẫn vào trong Cửu Châu, sẽ không xuất đầu lộ diện mà gặp phải nguy hiểm.
Trong lòng Hàn Triều sùng kính vạn phần, nhưng cũng không hề đồng ý theo lời của hắn.
Phía Tây của Vân Châu chính là Quỳnh Châu, Phật Châu, chính là chỗ nằm sâu trong lãnh địa của hung thú Yêu tộc, nguy hiểm trùng trùng, Hàn Triều có bảo vật trên người nên không muốn đi mạo hiểm.