Kim Thi tự biết không thể địch lại được, dứt khoát dùng toàn lực bảo vệ bản thân, yên tĩnh chờ tuổi thọ của đối phương hao hết.
Dòng sông kiếm khí vô cùng vô tận mãnh liệt cuộn trào, bổ xuống đỉnh đầu của Kim Thi vài lần, bảo châu vốn có màu sắc xám xịt lại xuất hiện vết nứt, sắp phải nứt vỡ.
“Sao có thể? Nội đan Tiên thi, tổ tiên của Thiên Thi tông cũng không thể hủy được nó……”
Chu Dịch nảy sinh thắc mắc, kiếm quyết trong tay lại không ngừng, liên tục không dứt chém vào bảo châu.
“Khặc khặc khặc! Cuối cùng cũng không thể giấu được đạo hữu, đáng tiếc đã chậm!”
Kim Thi dường như đã nhịn thật lâu, đắc ý nói: “Uổng công nhà ngươi sống mấy ngàn năm, lại ngu ngốc đến như vậy, dễ dàng trúng cạm bẫy của bổn tọa, lãng phí hết tuổi thọ.”
Chu Dịch chau mày, kiếm quang lại lần nữa đánh xuống, bảo châu rốt cuộc không chịu đựng được ầm ầm vỡ nát.
Ầm ầm ầm!
Thi khí nồng đậm đến cực điểm bùng nổ, lan tràn khắp bốn phương tám hướng, muốn phá vỡ trận pháp cấm chế.
Chu Dịch thúc giục Bồ Đề Bảo Luân, được rót vào pháp lực có thể sánh bằng với tu vi Nguyên Anh, Bồ Tát pháp tướng gần như ngưng tụ thành thực chất, phật quang vạn trượng chiếu soi khiến thi khí tan biến sạch sẽ.
Kim Thi mất chí bảo, lẻ loi đứng giữa không trung, đối mặt với kiếm quang sấm sét mà không hề sợ hãi.
“Bổn tọa đấu pháp thất bại, nhưng lại thắng được Cửu Châu!”
“Bần đạo tinh thông tiên đoán, chân thân của đạo hữu đang ở đây.”
Chu Dịch bấm đốt ngón tay, đột nhiên có thiên cơ chỉ dẫn rõ ràng, đạo nhân trước mắt chính là Thượng Cổ ma quân.
“Đúng mà cũng không đúng, phải mà cũng không phải vậy.”
Kim Thi nói: “Tất cả những việc mà bổn tọa làm là để hủy diệt Cửu Châu, tất nhiên sẽ bị thiên địa ghét bỏ. Đừng nói chi là đấu pháp với đạo hữu, cho dù là mấy tên nhãi nhép đến đây vây sát, thì ta cũng có thể chết đi một cách bất ngờ!”
Chu Dịch hơi gật đầu, thiên địa chán ghét, đây cũng không phải chỉ là một câu nói mà thôi.
Ví dụ như năm đó dị tượng sao trời, trực tiếp làm bại lộ quá trình phát triển bí mật của Kim Thi, và di tượng đại nhật trước đó không lâu, gần như là trợ giúp đám người Chu Dịch một cách trắng trợn.
Cũng chính là vì thiên địa không có ý thức, nếu không thì có khi lại trực tiếp hiện hóa ra, giết chết Kim Thi.
“Bần đạo đã sớm dự đoán được, đấu pháp sẽ chết, há có thể không có sự chuẩn bị hay sao?”
Kim Thi nói: “Vì thế bổn tọa chia thần hồn làm hai, một nửa tọa trấn Thiên Thi tông, các ngươi có thể đến đó để giết, còn một nửa thì để tìm kiếm người có thể đoạt xá, bất kỳ lúc nào cũng có thể chuyển thế trọng sinh!”
“Vốn chính là tàn hồn, còn chia thành hai nửa, đạo hữu đã tìm được mục tiêu đoạt xá rồi sao?”
Suy nghĩ của Chu Dịch xoay chuyển thật nhanh, liên minh đã che giấu tất cả những người có Thiên linh căn, dị linh căn bên trong trận pháp cấm chế.
Một cấm chế bảo hộ vô cùng mạnh, Kim Thi dám can đảm lẻn vào trong đó, vậy thì đừng mơ mà ra được. Kim Thi ma quân sau khi đoạt xá thì dễ dàng giết chết hơn nhiều, cho dù hắn có vận dụng Hóa Thần căn nguyên, cũng chỉ ngang ngửa với Kim Đan bình thường mà thôi.
“Vốn dĩ không có, nhưng mấy ngày trước đã tìm được.”
Trong mắt Kim Thi bừng lên niềm vui không thêm che giấu, nói: “Khi vừa nhìn thấy bảo vật kia, bổn tọa càng thêm xác định, Cửu Châu này nên thuộc về ta!”
“Bảo vật……”
Sắc mặt Chu Dịch kịch biến, không thèm nói chuyện với Kim Thi nữa, kiếm khí lôi quang đầy trời giáng xuống, bao phủ khắp người hắn.
Kim Thi đứng ngơ ngác ngay tại chỗ, không hề chống cự mà chờ chết, trong mắt hiện lên những cảm xúc quỷ dị như hối hận, áy náy, thoải mái, kiên nghị vv, hoàn toàn khác với vẻ tuyệt tình của lúc trước.
“Muộn rồi, sư tôn! Khặc khặc khặc!”
……
Thiên Thi sơn.
Đã bị san thành bình địa.
Sau khi Chu Dịch rời đi, Ngao Khâm khống chế trận pháp cấm chế, diệt sạch ngàn vạn thi yêu chung quanh.
Tiêu Hồng tuần tra khắp nơi, thường xuyên nhìn về phía Tây, mặt lộ vẻ nôn nóng.
Lúc này.
Một đạo độn quang đỏ đậm bay tới, không hề che giấu khí tức pháp lực mạnh mẽ, những nơi nó bay qua, ma vân bị chém làm đôi.
“Đây là…… Đạo quân!”
Ngao Khâm đã từng nghe Long Hoàng giảng đạo, rất am hiểu về pháp lực của Nguyên Anh, không nhịn được mà hoảng sợ, sắp chui xuống lòng đất trốn chạy theo bản năng.
“Khụ khụ khụ!”
Độn quang bỗng dừng lại gần Thiên Thi sơn phụ cận, hiện hóa thân hình, chính là Chu Dịch tuổi già sức yếu, ho dữ dội vài tiếng, dáng vẻ tử khí nặng nề hấp hối.
Tiêu Hồng vội vàng nói: “Đường đạo hữu, làm sao vậy?”
“Bất đắc dĩ thi triển bí thuật bạo phát, hao tổn quá nhiều tuổi thọ, khụ khụ khụ, thời gian không còn nhiều nữa.”
Chu Dịch liếc mắt nhìn Ngao Khâm co đầu rụt cổ, không thèm để ý đến, ngược lại hỏi: “Tại sao lại không thấy Hàn Triều, chẳng phải bần đạo ra lệnh cho hắn khống chế trận pháp ở đây sao?”
Tiêu Hồng giải thích nói: “Hàn chân quân lo lắng cho an nguy của đạo hữu, mấy ngày trước đã giao trận bàn giao cho Long Hoàng, đuổi theo tung tích của đạo hữu rồi.”
“Hay hay hay! Bần đạo tu hành mấy ngàn năm, quen biết vô số người, mà lại bị một đồ nhi ngoan hai mươi mấy tuổi đầu lừa gạt.”
Hơi thở Chu Dịch phập phồng không chừng, pháp lực Nguyên Anh sâu như biển, khiến cho Ngao Khâm, Tiêu Hồng cảm thấy vô cùng áp lực, hắn nói: “Tiêu đạo hữu, bần đạo liều mạng hao tổn tuổi thọ, giết chết ma quân kia rồi.”
“Chân quân công đức vô lượng!”
Tiêu Hồng nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh hỉ, liên tục khom người thi lễ: “Từ đây về sau, chân quân mãi mãi trở thành Cung Phụng của Nhân tộc, Nhân tộc còn tồn tại thì hương khói không ngừng!”
Ngao Khâm tiếp lời nói: “Yêu tộc cũng sẽ làm như vậy!”
“Đáng tiếc, đại kiếp nạn thi yêu sẽ không kết thúc, thậm chí sẽ càng thêm khốc liệt.”