Chu Dịch tìm được người môi giới, hỏi thăm giá cả nơi ở.
"Vẫn được, không đắt lắm!"
Phòng ốc trong kinh đô cho dù giá có cao trên trời như thế nào đi nữa thì trong mắt lão quái vật hơn sáu nghìn năm trăm cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Giống như kiếp trước cảm thán giá phòng thủ đô mắc, nếu như có thể làm công sáu ngàn năm thì còn có thể mua không nổi nữa hay sao?
"Đáng tiếc có tiền mà không mua được, trừ phi bất đắc dĩ nếu không thì không ai chịu bán ra!"
Chu Dịch đi lại như chậm nhưng thực chất thì nhanh, một bước trăm trượng, nguồn gốc từ thuật pháp Thần Túc Thông của Vạn Phật Tông, tốc độ không sánh bằng độn quang nhưng nếu dùng để đi đường trong thành thì có sự huyền diệu của riêng nó.
Trong thành.
Phía đông Đại Hằng Hoàng Cung.
Nha môn Khám Hạch Ti.
Thành lập từ năm tám mươi lăm Nguyên Đỉnh, đến nay đã hơn mười bốn năm, có hai con sư tử đứng sừng sững ở cổng, nó không phải là tượng đá mà là long tử còn sống, Toan Nghê.
Đương nhiên, huyết mạch mỏng manh, cách Chân Long mấy chục đời.
Toan Nghê phụ trách thủ vệ, thấy Chu Dịch đến gần thì há miệng hỏi thăm lý do.
Chu Dịch để lộ hồn phách văn sĩ ra, một lát sau có quan lại mở cửa, dẫn đi vào nha đường.
"Tiền bối chờ một lát."
Quan lại khom người nói ra: "Ngài là vị Nguyên Anh Đạo Quân đầu tiên, ừ công trạng tính như thế nào thì cần chủ sự trong Ti quyết định."
Chu Dịch khẽ vuốt cằm, ngồi trên ghế thưởng thức trà.
Trước khi đến đã dò la được từ khi Nguyên Đỉnh Đế tiến hành kinh sát, đại kế, không ít tham quan Tà Thần ở kinh đô bỏ trốn mất dạng, Khám Hạch Ti ban bố nhiệm vụ truy nã, treo thưởng.
Bởi vì tu sĩ chạy trốn ít nhất cũng là cảnh giới Kim Đan, thậm chí có Nguyên Anh lão tổ, tìm một chỗ khác thay hình đổi dạng thậm chí chạy ra khỏi quốc cảnh Đại Hằng, cho nên có rất ít người có thể hoàn thành được lệnh truy nã.
Ba năm trước đây có Kim Đan ngoại cảnh chém giết Tà Thần đang lẩn trốn, đi vào Đại Hằng giao nộp lên cho Khám Hạch Ti.
Triều đình phát thưởng, còn sắc phong làm Sơn Thần chính thức.
Cũng không lâu lắm.
Một vị quan viên mặc áo bào đỏ hiển hóa thân hình, chắp tay nói: "Bần đạo Vương Kình, chức vụ Khảo Công chủ sự Khám Hạch Ti."
"Tham kiến Vương đạo hữu."
Chu Dịch cảm ứng khí tức của Vương Kình như uyên như hải, ít nhất cũng là Nguyên Anh trung hậu kỳ, chắp tay nói: "Bần đạo Chu Cương, Sơn Thần Ô Sơn Thanh Vân Phủ."
"Lâm Dương Ô Sơn hay là Lư Huyền Ô Sơn?"
Vương Kình rất quen thuộc đối với sông núi trong phạm vi Đại Hằng, quan lại của Khám Hạch Ti gần như đi khắp tất cả huyện thành, khảo hạch công tội của quan lại, thổ địa nơi đó.
"Lâm Dương Ô Sơn."
Chu Dịch lấy hồn phách của văn sĩ ra, nói: "Vài ngày trước bần đạo bế quan, cái thằng này lại chiếm Thần vị của ta, ta tra hỏi mới biết được là đào phạm cho nên mới giết hắn đưa tới triều đình."
"Chuyện này khiến cho Chu Sơn Thần vất vả rồi."
Vương Kình nhắm mắt lại, trong lòng cũng không có hảo cảm với Chu Dịch, trong mắt quan lại của Khám Hạch Ti thì chín mươi chín phần trăm Sơn Thần Hà Bá đều nên giết.
"Bần đạo tu hành trong Đại Hằng, đương nhiên phải một lòng báo quốc."
Chu Dịch chắp tay về phía hoàng cung: "Bệ hạ hùng tài đại lược, quét sạch quan trường, Thần Đạo, đương nhiên là bần đạo sẽ kiệt lực ủng hộ, chỉ hận không thể bắt hết tất cả đào phạm!"
"..."
Vương Kình lập tức im lặng, đường đường là Nguyên Anh Đạo Quân mà lại không cần thể diện như vậy.
Không giống như vương thần vương thổ của phàm tục, Lý thị Hoàng tộc và tông môn cộng trị Đại Hằng, tương đương với gia tộc tu tiên mạnh nhất trong nước, tu sĩ Tiên Đạo thiên tính thích tiêu diêu tự tại, rất ít khi nịnh nọt một cách trần trụi như vậy.
Nhưng mà Vương Kình cũng không dám phản bác Chu Dịch, chỉ là âm thầm tỏ thái độ không thích, sau đó nói hùa theo.
"Chu đạo hữu có công với triều đình, chắc chắn bệ hạ không tiếc ban thưởng, nếu muốn bắt đào phạm thì đến Khám Hạch Ti nhậm chức chứ?"
"Bần đạo pháp lực thấp, khó nhận chức trách lớn."
Chu Dịch liên tục cự tuyệt, Khám Hạch Ti nhìn như quyền thế kinh người, hôm nay trảm Kim Đan đến mai trảm Nguyên Anh nhưng mà bản thân nó cũng bị tổn thất không nhỏ.
Huống hồ đắc tội quá nhiều thế lực, tương lai Thần Đạo trong cảnh nội Đại Hằng bị quét sạch, với tính tình lương bạc của Nguyên Đỉnh Đế thì chắc chắn sẽ dùng Khám Hạch Ti để lắng lại lửa giận của các phương, chỉ có đồ đần mới gia nhập.
"Bần đạo không mong cầu gì khác, chỉ mong có được Chính Thần Hoàng Sách, sau này có thể chăm sóc nhân dân thay cho bệ hạ."
"Vậy thì ủy khuất cho Chu đạo hữu rồi, bản quan sẽ tấu rõ cho bệ hạ biết."
Vương Kình nói chuyện trong giọng điệu rất là âm dương quái khí, hắn không biết tại sao hạng người láo cá dối trá như vậy mà lại có thể vượt qua được Tâm Ma Kiếp.
Chu Dịch đạt được mục đích thì cũng không thèm để ý tới thái độ trào phúng của Vương Kình, được Chính Thần Hoàng Sách, sau này mình trốn ở trong núi tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh viên mãn, khi mình xuất quan thì cỏ mọc trên mộ phần của thằng này đã cao đến ba thước rồi.
"Đa tạ Vương đại nhân, bần đạo ở Phi Tiên Các chờ tin tức."
...
Trong nha môn không có bí mật.
Phàm tục như thế, Tu Tiên Giới lại càng như thế.
Rất nhanh.
Lai lịch bối cảnh của Chu Dịch đều bị phơi bày trong mắt các gia tộc, tông môn trong Đại Hằng Triều, điều tra dừng bước ở Ô Sơn Sơn Thần, chưởng quỹ cửa hàng, trước đó thì hoàn toàn không có tin tức.
Có người lợi dụng tin mà Xích Minh Phủ báo cáo suy đoán Chu Dịch chính là tu sĩ độ kiếp đó.
Tổng thể thì còn tính là trong sạch, nhất là khí tức công pháp công chính thuần hòa, tu sĩ Huyền Môn chính tông rất được thế lực khắp nơi hoan nghênh.
Bọn họ nhanh chóng thăm dò được điểm dừng chân của Chu Dịch, lưu luyến ở câu lan đứng đầu kinh thành, thuộc về phân bộ cả Phi Tiên Tông ở kinh thành, từ khi tiến vào thì vẫn chưa từng đi ra ngoài.
Ăn chơi đàng điếm, tiêu dao tự tại!
"Đó là một vị diệu nhân!"
Phi Tiên Tông có thế là không nhỏ ở Đại Hằng, sau khi biết được tin tức thì lập tức phái người đến mời Chu Dịch gia nhập tông môn.
Hứa hẹn vị trí trưởng lão, sau này tiêu phí trong Phi Tiên Các có thể giảm năm mươi phần trăm!