Sau khi Nguyên Đỉnh Đế lên ngôi, sự vụ quốc triều đều do hắn tự thân đi làm, bách quan chỉ có quyền đề nghị. Từ triều đình đại quan cho tới Cửu phẩm Huyện lệnh, không có một đạo chính lệnh nào mà không xuất phát từ tay của Nguyên Đỉnh Đế.
Đại Hằng ba mươi sáu châu phủ, rất nhiều sự vụ phức tạp, dù cho là tu sĩ Nguyên Anh xử lý cũng phải ngày đêm không ngừng làm việc mới được.
Vì không trì hoãn tu hành, Nguyên Đỉnh Đế luyện hóa ra tám đạo phân thân, phụ trách xử lý chính vụ quốc triều, bản tôn thì tập trung tụng kinh ngộ đạo, luyện hóa pháp lực.
Khói xanh lượn lờ.
Trong điện khí tức hương hỏa cường thịnh, ngưng tụ thành từng đoàn từng đoàn thanh vân, bay trong lương trụ.
Lúc này.
Một vị quan lại áo bào tím tiến vào trong điện, tấu chương trong tay không có để lên trên bàn hai bên trái phải mà là khom người bẩm báo với Nguyên Đỉnh Đế.
"Bệ hạ, bên phía Thanh Vân Phủ lại đưa công văn thỉnh công tới."
Nguyên Đỉnh Đế chậm rãi mở hai mắt ra, phất tay cầm lấy tấu chương, lật xem vài trang thì trên mặt nở một nụ cười nói.
"Nếu như đã lập được công thì cứ dựa theo đó mà phát thưởng đi."
"Bệ hạ, đây đã là lần thỉnh công thứ bảy."
Quan lại nói ra: "Thanh Vân Sơn Thần lòng tham không đáy, triều đình sắc phong hắn làm chính thần, quét sạch dã thần dưới trướng vốn là chuyện thuộc về bổn phận..."
"Trên đời này làm gì có chuyện thuộc về bổn phận?"
Nguyên Đỉnh Đế nói ra: "Triều đình sắc phong Tế Thủy Long Quân mấy trăm năm mà cũng không thấy Hắc Long đó quản lý gì cả, chỉ là một chút linh thạch đan dược thôi, để cho Thanh Vân Sơn Thần làm tấm gương cho cả nước."
Tấm gương?
Quan lại sắc mặt ửng đỏ, hắn biết bên trong tấu chương viết toàn những lời nịnh nọt, bảy lần thỉnh công, tấu chương điều nịnh nọt như vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ của Nguyên Anh Đạo Quân, lên tiếng nhắc nhở.
"Bệ hạ, dù sao Thanh Vân Sơn Thần cũng là bổ thiên môn nhân."
"Trẫm cũng biết điều đó."
Nguyên Đỉnh Đế cười nhìn tấu chương nói ra: "Với tính tình của Sơn Thần này, ái khanh suy nghĩ một chút, hắn có thể trung với Bổ Thiên Giáo hay sao?"
"Chuyện này. . . rất khó!"
Quan lại nói ra: "Thanh Vân Sơn Thần tham tài háo sắc, lại nhát gan sợ phiền phức, không thể nào tán đồng giáo nghĩa của Bổ Thiên Giáo được."
Nguyên Đỉnh Đế cười nói: "Cho nên tả hữu Thanh Vân Sơn đều rơi vào Bổ Thiên Giáo, để cho hắn trông coi thì trẫm mới yên tâm."
"Bệ hạ, Thái tổ đã chứng Phản Hư Nhân Tiên, cần gì phải mượn nhờ ngoại lực?"
Quan lại nói ra: "Chậm rãi chải vuốt núi non sông ngòi trong nước, không cần Bổ Thiên Giáo trợ lực, tiêu hao thêm mấy chục năm cũng có thể quét sạch dã thần, hơn nữa còn sẽ không để lại bất kỳ hậu hoạn gì."
"Chuyện này không cần phải bàn nữa, trẫm tự có tính toán của trẫm."
Nguyên Đỉnh Đế nói ra: "Nói cho Hộ Bộ, nếu như có tấu chương có thỉnh công của Thanh Vân Sơn nữa thì không cần xin chỉ thị của trẫm, trực tiếp ban thưởng là được!"
"Tuân chỉ!"
Quan lại khom người lĩnh mệnh, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc lui ra ngoài.
Nguyên Đỉnh Đế hít một hơi hương hỏa thật là sâu, ánh mắt lấp lóe.
"Mưu đồ của trẫm không phải chỉ là Đại Hằng, tương lai toàn bộ Đông Thắng Thần Châu đều phải nhận ta làm chủ!"
...
Một năm sau.
Thất Sơn Thập Tam Thủy, dã thần đều bị tru sát, đuổi đi.
Nguyên Đỉnh Đế tán thưởng Thanh Vân Sơn Thần trung tâm vì nước, thăng chức làm Ngũ phẩm Thần vị, cấp cho vô số linh thạch đan dược.
Đến lúc này, vạn dặm Thanh Vân Sơn do Bổ Thiên Giáo chấp chưởng.
Bổ thiên môn nhân chấp chưởng núi non sông ngòi, sau khi nhậm chức thì chải vuốt thủy mạch trong núi, chém giết hung thú yêu tà trong núi, sau đó xây miếu thờ Sơn Thần Hà Bá, báo mộng bách tính xung quanh cung phụng hương hỏa.
Mười năm sau.
Phạm vi Thanh Vân Sơn mưa thuận gió hoà, không thấy Bất kỳ thiên tai nhân họa nào.
Vốn trong phạm vi thống trị chỉ có chừng ngàn vạn bách tính, bây giờ tăng trưởng đến ngàn năm trăm vạn, đa số đều là người nơi khác đi vào trong núi khai hoang.
Nhân khẩu bạo tăng, hương hỏa nguyện lực đoạt được lại giảm bớt đến sáu thành.
Dân chúng rất thiết thực, không có tai nạn không có khó khăn thì không muốn thắp hương bái thần!
Chu Dịch bí mật quan sát mười năm, rất là hài lòng với sở tác sở vi của đệ tử Bổ Thiên, cho dù trời sinh phẩm tính như thế nào cũng đều nghiêm ngặt tuân thủ quy củ của Huyền Môn chính tông, cho dù là hương hỏa nguyên lực giảm bớt hơn phân nửa.
"Nếu tính về lâu về dài, khi nhân khẩu tăng gấp bội, hương hỏa nguyện lực đoạt được sẽ nhiều hơn hai thành so với thu hoạch vốn có."
"Những Sơn Thần Hà Bá khác cũng hiểu đạo lý này, nhân khẩu tăng lên thêm gấp mấy lần cũng được, hương hỏa thu hoạch được lại có cực hạn, nhưng mà cần tới mấy chục hoặc trên trăm năm, bọn họ đợi không được!"
"Dù cho thọ nguyên lâu đời thì Thần vị của mình cũng không giữ được lâu như vậy."
Thanh Vân Sơn lại hoàn toàn không giống như vậy, rơi vào trong tay của Bổ Thiên Giáo, không giống như trong Đại Hằng, bất kỳ Thần vị nào đều có thể tự mình phân phối.
Không ai có thể nhúng tay vào cũng không dám cướp đoạt.
Triều đình cũng không được!
...
Ngày hôm đó.
Sơn Thần Miếu.
Đình đài lầu các loại khuếch trương mấy lần so với mười năm trước.
Triều đình phát vật tư tiễu phỉ, ban thưởng công huân, đa số rơi vào túi trữ vật, cũng để lộ rõ ra.
Một là để chứng minh bệ hạ sẽ không keo kiệt đối với trung thần, thứ hai là chứng minh cho mọi người biết Thanh Vân Sơn Thần ham hưởng thụ.
Vĩnh Thọ Điện.
Chu Dịch tay bấm pháp quyết hợp đan, thu từng hạt Tử Kim Đan vào trong hồ lô.
"Một lò cuối cùng, ăn mười năm cũng nên thay đổi khẩu vị, Bồ Đề Đan của Phật Môn không chỉ tăng trưởng pháp lực mà còn có ích cho thần hồn, tiếp theo sẽ luyện nó."