"Ngày đó sư đệ cũng có mặt ở đó?"
Nguyên Anh có người nào mà không là người đã sống mấy trăm năm, trước khi đấu pháp chém giết chắc chắn là phải cẩn thận từng li từng tí dò xét rõ ràng phạm vi bốn phương tám hướng mấy trăm dặm xung quanh, miễn cho lưỡng bại câu thương khiến cho người ta nhặt được tiện nghi.
Chu Dịch nói ra: "Sư đệ trời sinh nhát gan, tinh thông Ẩn Nặc Thuật, may mắn giấu diếm được thần thức của sư huynh."
Xoạt!
Trong điện lập tức xôn xao, Bùi Nguyên Châu uy danh hiển hách ở Đại Hằng, được xưng tụng là trong vòng trăm năm có hi vọng Hóa Thần, vậy mà lại bị tân tấn Nguyên Anh giấu diếm được.
Tu Tiên Giới trước nay đều tuân thủ đạo lý thực lực vi tôn, Ẩn Nặc Thuật cũng là thực lực, hai người Bùi, An vốn có lòng coi thường lập tức đổi thái độ ôn hòa hơn rất nhiều, Chu Dịch xem như sơ bộ dung nhập vào trong vòng tròn này.
Chu Dịch ngồi xuống, yến tiệc bắt đầu.
Trong bữa tiệc phần lớn là năm vị Nguyên Anh Đạo Quân nói chuyện, tu sĩ Kim Đan còn lại tiếp khách, phụ trách ừm a sợ hãi thán phục.
Từ Đại Hằng cho tới Đông Thắng Thần Châu, lại cho tới mấy đại giáo, rất nhiều bí văn được nói ra khiến cho Chu Dịch cũng hiểu biết hơn nhiều về toàn bộ Tu Tiên Giới.
"Chính ma Đạo Phật mười hai Phản Hư đại giáo, còn lại tông môn Hóa Thần cũng có mấy chục hơn trăm, nhưng mà đại giáo có phi thăng chi pháp hoặc là có thể liên lạc với tiên giới chỉ có bốn cái!"
"Bổ Thiên, Tiệt Thiên, Ma giáo, Phật giáo..."
Chu Dịch nghe đến đó thì sinh lòng nghi hoặc, hỏi: "Đại Hằng, Lý gia lão tổ chứng Phản Hư, có tính là đại giáo hay không?"
"Ha ha!"
Cổ Tiêu cười nói: "Không bàn đến chuyện Đại Hằng Thái Tổ sử dụng bàng môn tả đạo, trong tộc chỉ một vị Phản Hư, không có người kế tục, đâu dám tự xưng là đại giáo? Nếu là như vậy thì Đông Thắng Thần Châu cũng không chỉ có mười hai đại giáo!"
Chu Dịch khẽ gật đầu, hiếu kỳ nói: "Sư đệ nhiều lần nghe nói Đại Hằng Thái Tổ đi đường tắt, nhưng mà nghĩ mãi cũng không ra, chẳng lẽ trên đời này còn có bí pháp Luyện Thần Phản Hư hay sao?"
Bọn người Cổ Tiêu liếc nhau, Kim Đan trong điện nín thở ngưng thần.
"Vốn là không có."
Bùi Nguyên Châu chậm rãi nói ra: "Phản Hư Nhân Tiên cách phi thăng chỉ một bước, chính là người đến gần Tiên Đạo nhất thế gian, sao có thể có đường tắt được?"
"Trước kia Đại Hằng Thái Tổ đấu pháp, căn cơ bị hao tổn, con đường của hắn vốn đã bị chặt đứt. Nhưng mà ít năm trước đây, không biết hắn lấy được bí thuật Hương Hỏa Phong Thần từ chỗ nào, ngưng tụ vô lượng lượng hương hỏa nguyện lực, thành tựu Phản Hư Chân Thần!"
Chu Dịch kinh ngạc nói: "Chân Thần, không phải Nhân Tiên?"
"Chân Thần chính là tổ sư trong giáo đặt tên, ý chỉ hương hỏa nguyện lực ngưng tụ chi thần!"
Bùi Nguyên Châu nói ra: "Trong mắt lão tổ trong giáo thì Đại Hằng chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, nếu không phải như thế thì đâu có hao tốn sức lực kinh doanh?"
Chu Dịch lập tức giật mình, Bổ Thiên Giáo toan tính cũng không phải là Thanh Vân Sơn mà là bí mật hương hỏa thành thần.
Bên trong Bổ Thiên Giáo có bao nhiêu Hóa Thần Thiên Quân kinh tài tuyệt diễm, khổ tu đến khi thọ nguyên hao hết cũng không đột phá đến cảnh giới Phản Hư được, không có hy vọng phi thăng thành tiên.
Căn cơ bị hao tổn, Đại Hằng Thái Tổ lại có thể lấy hương hỏa thành tựu Chân Thần, dù cho thực lực không bằng Nhân Tiên nhưng cũng có thể nói là diệu pháp thông thiên!
Hương hỏa thành thần!
Khi vừa mới nghe nói tới phương pháp này thì trong lòng Chu Dịch bài xích theo bản năng.
Sống lâu, thấy cũng nhiều, hắn càng tin tưởng trên đời này không có đường tắt.
Phàm là dò xét pháp môn gần đạo, hoặc là rơi xuống vực sâu, hoặc là tốn hao tâm huyết gấp mười đền bù.
Huống chi Chu Dịch tự mình trải qua, một quyển Thôn Thiên Ma Công dẫn đến hung thú đại kiếp, lại gián tiếp đưa tới Thi yêu đại kiếp, cuối cùng khiến cho Cửu Châu Tu Tiên Giới biến thành tử vong tuyệt địa.
"Hương Hỏa Ngưng Thần Thuật có nhiều chỗ tương tự như Thôn Thiên Ma Công!"
"Cái sau ít nhất vẫn là bí thuật Tiên Đạo, cái trước khác hẳn với Tiên Đạo, mở ra lối riêng, ngưng tụ hương hỏa nguyện lực của sinh linh tu hành, còn quỷ dị hơn cả bàn môn tả đạo."
Chu Dịch chau mày, trầm tư một lát hỏi.
"Bùi sư huynh, Hương Hỏa Phong Thần phải chăng có thiếu hụt to lớn gì?"
Bùi Nguyên Châu kinh ngạc nói: "Tại sao Chu sư đệ lại có ý nghĩ như vậy?"
Chu Dịch chậm rãi nói ra: "Bần đạo tu hành mấy trăm năm, rốt cục ngưng tụ Nguyên Anh, trước giờ chưa từng dựa vào thiên phú..."
Những Kim Đan đang nghe giảng trong điện trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không khỏi vểnh tai lên lắng nghe, tân tấn Nguyên Anh kể ra tâm đắc tu hành, chỉ cần lĩnh hội được một hai con đường thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
"Mà là chú ý cẩn thận!"
Chu Dịch nói ra: "Mỗi một bước đều như giẫm trên băng mỏng, như sắp rơi vào vực sâu, không dám sử dụng bất kỳ đường tắt nào. Nếu như khi Trúc Cơ, Kết Đan mà sử dụng một ít bàng môn bí thuật phụ tá thì đúng là xác suất thành công sẽ tăng lên không ít."
Cổ Tiêu vuốt cằm nói: "Loại bí thuật này, đa số là huyết tế, chú thuật, có thể gây ảnh hưởng đến căn cơ."
"Con đường của tán tu rất là gian nan, sau khi đột phá có thể mang lại thọ nguyên và quyền thế cho nên rất nhiều người lựa chọn dựa vào bí thuật."
Chu Dịch nói ra: "Nhưng mà bần đạo chú ý cẩn thận, không dám ôm lòng may mắn, chỉ tu Huyền Môn chính tông, trải qua Trúc Cơ, Kết Đan tích lũy cuối cùng mới ngưng kết Nguyên Anh!"
"Diệu quá thay!"
Bùi Nguyên Châu vỗ tay mà cười: "Thế nhân chỉ biết sư đệ tham tài háo sắc, nhưng đâu có ngờ được là đạo tâm sư đệ kiên nghị như sắt!”
An Vân Quang tán thán: "Đại đạo đơn giản nhất, tâm tính của sư đệ rất phù hợp với căn bản tu hành."