"Vậy ngươi phải cẩn thận mấy loại người, miễn cho trêu chọc đại nhân quả!"
Cổ Tiêu kinh ngạc nói: "Mấy loại người?"
"Ví dụ như người hồ ngôn loạn ngữ, người tính tình đại biến, người cử chỉ quái dị, người phế vật quật khởi... và bốn đại dòng họ Diệp Lâm Tiêu Sở!"
Chu Dịch nói ra: "Người có một trong số những phẩm chất này, không được tùy ý trêu chọc, rất có thể là lão quái hoặc là khí vận chi tử, không những giết không chết ngược lại sẽ càng ngày càng mạnh!"
Cổ Tiêu chau mày, nghi ngờ nói: "Phàm tục có nguy hiểm như vậy thật sao?"
"Ha ha, Chu sư đệ chỉ đùa một chút, Cổ sư đệ chớ có tưởng thật."
Linh Minh nhịn không được cười ra tiếng, hắn một đường từ tầng dưới chót bò lên, trong lúc đó hắn gặp không ít truyền thuyết phàm tục, tất nhiên là hiểu tình tiết Chu Dịch nói tới, đang muốn giải thích cho Cổ Tiêu thì nghe được một giọng nữ truyền đến.
"Hảo ca ca, hồi lâu không tới gặp thiếp thân, người ta nhớ ngươi..."
Giọng nói mờ mịt linh hoạt kỳ ảo, hữu ý vô ý khiến cho người ta dục hỏa bốc lên.
"Ma đầu đó ở bên ngoài nhìn trộm một năm, rốt cục dám tới cửa."
Chu Dịch chậc chậc nói: "Lại còn đóng vai làm Miểu Miểu đạo cô, hẳn là ít đi Phi Tiên Các tiêu phí, người ta là tông môn chính quy, có quy định cấm đi ra ngoài gặp khác."
"Sư thúc hiểu thật nhiều, ta cũng không biết quy củ này."
Bùi Nguyên Châu sắc mặt cổ quái, đối với vị tiện nghi Tiểu sư thúc này hắn rất là bất đắc dĩ, hoài nghi tập tục truyền thừa xa xưa của Bổ Thiên Giáo sẽ bị làm hỏng.
An Vân Quang hỏi: "Vậy nên xử lý như thế nào, trực tiếp động thủ cầm ma?"
"An sư huynh đừng vội, ta đây là bắt rùa trong hũ!"
Chu Dịch cười hắc hắc nói: "Đường đường là Nguyên Anh Đạo Quân nhưng lại đóng vai làm nữ tu, giả vờ giả vịt nhăn nhăn nhó nhó, chuyện lý thú như vậy bình thường hiếm khi thấy được, còn phải hảo hảo trêu đùa một phen?"
"Thú vị thú vị."
Linh Minh nói ra: "Chúng ta còn phải ghi chép hình ảnh lại, tuyên dương trong Đông Thắng Thần Châu, chắc chắn sẽ khiến cho lão tổ trong giáo vui vẻ!"
"Rất hay!"
Chu Dịch nói ra: "Vậy bọn ta lùi về Vĩnh Thịnh Điện, giả bộ yến ẩm phẩm tửu, thả ma đầu đó đi vào?"
Cổ Tiêu nhắc nhở: "Chơi đùa thì được, trận pháp cấm chế không thể sơ hốt, nếu để cho ma đầu đó chạy, lão tổ trong giáo cũng sẽ mất mặt."
"Sư huynh yên tâm, Vĩnh Thịnh Điện bố trí ba trăm tầng trận pháp, bên ngoài miếu thờ còn có mấy trăm tầng trận pháp."
Chu Dịch bố trí những trận pháp này cũng không phải chỉ là để vây khốn Bách Nhãn Ma Quân mà là phòng bị ngày nào đó có Hóa Thần Thiên Quân đột kích, có thể ngăn cản đủ thời gian cho hắn thuận tiện bỏ chạy.
Một lát sau.
Vĩnh Thịnh Điện.
Linh Vụ lượn lờ, rượu mùi thơm khắp nơi.
Chu Dịch lấy ra năm ngàn năm linh tửu, khiến cho đồng môn kinh hỉ, liên thanh tán thưởng chuyến đi này không tệ.
Lúc này.
Bên ngoài Sơn Thần Miếu.
Ngô Minh biến thành Miểu Miểu cô nương, một thân cung trang đỏ chót đón gió bay múa, có thể nói phong thái tuyệt thế, chờ đợi một lát, nhìn thấy trận pháp linh quang lóng lánh, xuất hiện thông đạo đi vào trong miếu thờ.
Quan sát kỹ một lát, đều là chút trận pháp thô thiển, chỉ có thể hù Trúc Cơ Kim Đan.
Ngô Minh tinh thông trận pháp, luyện đan, cấm chế kém như thế này, phất tay là có thể phá vỡ, trong lòng không khỏi hừ lạnh.
"Cuối cùng chỉ là Nguyên Anh mói, may mắn bái vào Bổ Thiên Giáo, lại mò được nhiều chỗ tốt như vậy, so với bần đạo thì nội tình vẫn nông cạn!"
Nghĩ tới đây, hé miệng cười khẽ, vội vàng phất tay áo che lấp.
Đi lại nhẹ nhàng, vòng eo thướt tha, chậm rãi đi vào Sơn Thần Miếu, được kim giáp tướng quân dẫn đến Vĩnh Thịnh Điện.
"Lang quân, thiếp thân nhớ ngươi... ừm!"
Ngô Minh nói chuyện, đẩy cửa điện ra, sắc mặt ai oán thoáng chốc ngưng kết, năm vị Nguyên Anh trong điện đồng loạt nhìn qua, giọng điệu cứng ngắc nói ra: "Hôm nay lang quân có khách?"
Âm thầm vận chuyển pháp lực, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Miểu Miểu cô nương đến rất đúng lúc, bần đạo đang mời sư huynh phẩm tửu."
Chu Dịch giới thiệu: "Đây là Bùi sư huynh, tương lai có hi vọng Hóa Thần. Đây là An sư huynh, lãnh binh trấn thủ biên cương. Đây là Linh Minh sư huynh, độn pháp huyền diệu, Nguyên Anh cảnh ít có người có thể so..."
Ngô Minh nghe giới thiệu, trong lòng đã kinh hãi muốn chết, mặt ngoài lại cười khẽ: "Bái kiến các vị tiền bối, Miểu Miểu chưa bao giờ thấy được nhiều cao nhân Bổ Thiên Giáo như vậy, nhất thời thất thố."
Miểu Miểu thật sự tu vi chỉ có Trúc Cơ, đối mặt mấy vị Nguyên Anh Đạo Quân, thất thố cũng có thể hiểu được.
"Không sao."
Chu Dịch ngồi ở chủ vị, tán dương sư huynh tả hữu: "Miểu Miểu cô nương sư xuất danh môn, thiện ca múa chi đạo, hôm nay chúng ta đoàn tụ phẩm tửu, vừa khéo mời nàng trợ hứng!"
"Nên như thế!"
"Rượu ngon phối mỹ nhân!"
"Rất hay!"
Bọn người Bùi Nguyên Châu sắc mặt ửng đỏ, nhìn như là do uống rượu, thật ra thì chưa từng phóng đãng như vậy bao giờ, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Bổ Thiên Giáo môn quy sâm nghiêm, hoàn toàn không đi câu lan nghe hát, càng sẽ không song tu với người trong bàng môn tả đạo.
Năm đó Cổ Tiêu mời Chu Dịch gia nhập Bổ Thiên Giáo, chờ bên ngoài Phi Tiên Các hơn nửa tháng!
"Vậy thiếp thân xin được bêu xấu."
Trong lòng Ngô Minh thở phào nhẹ nhõm, cũng không có bại lộ thân phận, chỉ cần hồ lộng qua hội phẩm tửu này thì có thể an toàn thoát thân, còn có thể thừa dịp song tu với Thanh Vân Sơn Thần mà đánh lén.
Xâm nhập đầm rồng hang hổ, tuỳ tiện chém giết Bổ Thiên môn nhân, sau đó phiêu nhiên mà đi!
Chuyện như thế truyền đi lại thành một đoạn giai thoại Ma Đạo!
Ngô Minh cũng không có học vũ đạo chính thống, lúc trước tham gia yến ẩm luận đạo xem khiêu vũ không ít lần, dựa theo tư thái trong trí nhớ, tuỳ tiện mô phỏng lại động tác giống y như vậy.