Ngô Minh biến hóa thân hình, lực phòng ngự tăng nhiều, đón đỡ rất nhiều công kích, không ngừng phá vỡ trận pháp cấm chế.
"Muốn chạy?"
Chu Dịch khẽ lắc đầu, lại lấy ra một cái trận bàn, điều động trên trăm trọng trận pháp ngoài điện, giam cầm Ngô Minh tại chỗ lần nữa, trong túi trữ vật còn có hơn ngàn cái trận bàn có thể bố trí bất cứ lúc nào.
Tê tê tê!
Ngô Minh cảm ứng được áp lực trận pháp đột ngột tăng, đầu lưỡi biến thành gai nhọn, lúc co duỗi phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Lúc này.
Bọn người Cổ Tiêu thoát khỏi Bách Nhãn Kim Quang, không nương tay nữa, trực tiếp thôi động Linh khí đánh giết tới.
Tiếng oanh minh liên tiếp vang lên, nhục thân Ngô Minh vỡ nát thành tro, chỉ còn lại Nguyên Anh ba thước bị vây ở trong trận pháp, tự biết rơi vào trong tay Bổ Thiên Giáo thì sống không bằng chết, lúc này hắn muốn thi triển bí pháp tự bạo.
"Đạo hữu chết rồi thì sao ta giao nộp lên được?"
Thái Thanh Thần Phù từ ống tay áo Chu Dịch bay ra, dán lên cái trán Nguyên Anh, lập tức định trụ pháp lực hỗn loạn bành trướng.
Lại liên tiếp bóp mấy trăm đạo pháp quyết cấm chế, phong cấm trong trong ngoài ngoài Nguyên Anh, lại thu hồi Thái Thanh Thần Phù, thần thức linh trí của Ngô Minh vẫn còn nhưng chỉ còn lại con mắt có thể chuyển động.
Chu Dịch lấy một cái pháp bảo hồ lô ra, thu Nguyên Anh của Ngô Minh vào trong đó, cười nói: "Vất vả mấy vị sư huynh."
"Tiện tay mà thôi."
Cổ Tiêu tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Ma đầu đó có thể tứ ngược mấy trăm năm, quả không phải hư danh, bần đạo lại trúng Bách Mục Kim Quang, nếu như bị thằng này đánh lén thì cũng chưa chắc sẽ không có nguy hiểm thân tử đạo tiêu!"
Lặng lẽ tới gần, thừa dịp đối phương bị kim quang làm cho mắt mù hồn mê, một kích kết thúc đấu pháp.
Đương nhiên khó khăn nhất là cận thân, huống hồ mắt mù hồn mê nhưng còn có Khí Hồn, pháp bảo hộ thể, khả năng đánh lén giết chết cực nhỏ.
Linh Minh nói ra: "Đợi Chu sư đệ sưu hồn xong, nếu có được thần thông Bách Nhãn Thần Quang thì xin cho ta một phần, sau này gặp lại cũng có phương pháp phá giải."
"Đương nhiên."
Chu Dịch gật đầu nói: "Bần đạo ép khô ma đầu đó, công pháp bí thuật đoạt được tất cả mọi người đều có, linh dược linh vật chúng ta chia đều."
"Nên như thế!"
Trên mặt bọn người Cổ Tiêu nở một nụ cười, càng thêm tán đồng sư đệ Chu Dịch này.
Ngô Minh tinh thông đan pháp, tích lũy mấy trăm năm không phải con số nhỏ, Bách Mục Thần Quang đó là một môn thần thông thượng đẳng.
Lần này chưa ra sức, lại mò được nhiều chỗ tốt như vậy, tương lai có thể được lão tổ trong giáo chú ý, trong lúc nhất thời mấy sư huynh đệ vui vẻ hòa thuận, lại phẩm tửu mấy ngày mới tán đi.
Sau đó Chu Dịch tuyên bố bế quan, bắt đầu bào chế Bách Nhãn Ma Quân.
Tu sĩ Nguyên Anh tinh khí thần hồn ngưng làm một thể, độ khó sưu hồn cao gấp trăm lần Kim Đan, nhưng mà Chu Dịch có nhiều thời gian.
Trong Đạo Tạng còn sót lại của Cửu Châu có hàng vạn thủ đoạn tra tấn, thử từng cái trên người Ngô Minh một lần, đợi thần hồn hắn gần như sụp đổ thì sưu hồn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chu Dịch ngấp nghé thần thông, di vật của Ngô Minh là lý do thôi, thật ra thì nguyên nhân chính là do hắn không muốn gắp mặt lão tổ trong giáo.
"Hóa Cốt Công chưa đại thành, vẫn nên ổn thỏa cho đáng, vừa khéo tiếng xấu tham tiền của bần đạo đã lưu truyền rộng rãi!"
Đồng thời tu hành công pháp, còn có hai biến của Chân Long Cửu Biến, Đại Ngũ Hành Độn Thuật chi Kim Độn, Mộc Độn, và mỗi ngày tu luyện Thái Huyền Kinh, Thanh Đế Quan Tưởng Pháp theo thông lệ.
...
Một năm sau.
Ngô Minh thần hồn ổn định, không hổ là đại ma đầu, ngạnh sinh sinh gánh chịu mấy trăm loại bí pháp hành hình.
Hai năm sau.
Chu Dịch nhận được Bạch Tùy Tâm đưa tin, Tất Ngô Sơn Thần đã bị chém giết, mời hắn đi đảm nhiệm Sơn Thần mới.
Sau khi nói rõ với Cổ Tiêu, Đan Hà Tử, Chu Dịch biến thành dáng vẻ của "Tôn Hành" đi Tất Ngô Sơn tiềm tu, chải vuốt bách tính dưới trướng, chiêu mộ tán tu, tinh quái đảm nhiệm tòng thần.
Tất Ngô Sơn không thuộc về bất kỳ triều đình nào, bách tính trực tiếp nghe theo Sơn Thần quản lý, "hoàng đế" mấy trăm năm đột nhiên đổi, khiến cho rung chuyển một thời gian.
Chu Dịch hủy bỏ thuế hương hỏa, lại giảm miễn thu thuế, bách tính lập tức quên thần cũ.
Mười năm sau.
Năm Nguyên Đỉnh thứ một trăm hai mươi hai, Chu Dịch đến Đông Thắng Thần Châu đã gần trăm năm.
Thanh Vân Sơn Thần Miếu.
Vĩnh Thọ Điện.
Thần hỏa bốc lên, nhiệt độ nóng bỏng.
Thứ được luyện chế trong đan lô không phải đan dược mà là Nguyên Anh dài năm tấc, hai mắt vốn linh động đã ngốc trệ, giống như là một con rối cao cấp, gần như không có bất kỳ sinh khí gì.
Chu Dịch ngồi xếp bằng trước lò luyện đan, Thần Hỏa Phiến huy động, các loại Linh Hỏa dâng trào.
"Đan Đỉnh Tông là danh môn chính phái, thủ đoạn tra tấn tà ma của Chấp Pháp Điện cũng không kém gì Điểm Hồn Đăng của Ma Đạo!"
Một lát sau.
Phất tay lấy Nguyên Anh của Ngô Minh ra, thần thức dò vào trong đó, phát hiện một sợi lực cản cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, Chu Dịch lập tức vui vẻ.
"Rốt cuộc đạo hữu cũng từ bỏ chống lại, cứ yên tâm, chắc chắn lão tổ trong giáo sẽ cứu ngươi, sau đó lại tra tấn một lần!"
Thần thức đảo qua Nguyên Anh, lật xem ký ức của Ngô Minh.
"Chậc chậc chậc, cái thằng này lại là một truyền kỳ..."
Mấy trăm năm trước Ngô Minh chỉ là bách tính phổ thông, biết được chuyện tu tiên thì cướp bóc kiếm bạc bái vào đạo quán, học được pháp môn Luyện Khí thô thiển. Bị giới hạn bỏi thiên phú, tài nguyên, vì đột phá cảnh giới mà tự tiến cử cho quán chủ.
Tuổi tác gần trăm mới Trúc Cơ, tàn sát sạch sẽ đạo quan, quét sạch linh vật bái vào Ma Đạo Chân Dương Môn.