"Kim Quang Điện phía đông chân núi Thiên Sơn trống không, ngươi có thể đến đó để tu hành, mấy lão quái Tiệt Thiên Giáo hỉ nộ vô thường, nói không chừng một ngày nào đó sẽ trở mặt."
"Đa tạ sư tôn."
Chu Dịch lộn nhào rời khỏi, gặp được đệ tử thì lập tức hỏi thăm Kim Quang Điện ở chỗ nào.
Hỏi thăm mới hiểu, Kim Quang Điện này là nơi ở của Thiết Quan Tiên khi còn là Hóa Thần, chiếm diện tích lên đến mấy trăm mẫu, ở hạch tâm linh mạch Thiên Sơn.
Xa xa nhìn lại.
Kim quang vạn đạo, điềm lành rực rỡ.
Linh khí ngưng tụ thành các loại dị thú, lăn lộn chơi đùa trong điện, thậm chí hóa thành hình người, quản lý kỳ hoa dị thảo.
"Đây mới là Tiên gia phúc địa!"
"Đợi trở về Thanh Vân Sơn, mưu đồ với Linh Minh sư huynh một phen, tìm mấy lý do xin thưởng, sửa chữa Sơn Thần Miếu giống như Kim Quang Điện!"
...
Kim Quang Điện.
Thiên Điện.
Độn quang của Chu Dịch rơi vào trong đó, cũng không có bố trí trận pháp che đậy, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống tu luyện.
Trong núi không tuế nguyệt.
Đảo mắt đã qua ba năm.
Lúc rảnh rỗi, Chu Dịch đi dạo xung quanh Thiên Sơn, gặp được đồng môn thì thân thiết giao lưu.
Thiết Quan Tiên thân là Thái Thượng trưởng lão, sống hơn ba nghìn năm, từng làm trưởng lão Giảng Kinh Điện, Chấp Pháp Điện, Tàng Kinh Điện, ngàn năm trước còn làm một nhiệm kỳ chưởng giáo, cho nên có rất nhiều môn nhân đệ tử có thể nhờ vả được.
Thế là Chu Dịch nhanh chóng trở thành danh nhân trong Bổ Thiên Giáo.
Hôm nay luận đạo với sư huynh này, ngày mai yến ẩm với sư đệ kia, ngày mốt thì có mấy sư điệt...
Chu Dịch cũng không chiếm tiện nghi, lấy rượu ủ mấy ngàn năm trước ra, hiệu dụng tuy kém linh đan diệu dược nhưng trình độ hiếm có có thể so với kỳ trân.
Mấy vị trưởng lão thích rượu ngon trong giáo uống rượu nắm tay Chu Dịch, muốn kết bái.
Đương nhiên, có phải là uống say hay không thì không biết được!
"Cái thân phận đệ tử Nhân Tiên này còn có tác dụng tốt hơn trong tưởng tượng, không biết có thể đều kết giao hay không."
Ngày hôm đó.
Chu Dịch kết thúc tu hành, đi Diệu Pháp Điện dự tiệc.
Điện chủ là đồ tôn của chưởng giáo Tuyên Hồng Đạo Quân, có hi vọng Hóa Thần trong vòng trăm năm, tính thích rượu, cứ mấy ngày thì mời Chu Dịch dự tiệc.
"Sư huynh, hôm nay ta đem bảo bối áp đáy hòm..."
Chu Dịch lấy ra một cái vò rượu bằng ngọc thạch, sau khi mở nắp, nhìn thấy linh tửu ngưng tụ thành dạng cao ở bên trong, nói ra: "Rượu này độc nhất vô nhị ở Đông Thắng Thần Châu, vị tiền bối đó chỉ tự ủ uống một mình, đặt tên là Hoa Lê Bạch."
Pháp lực vận chuyển, cao rượu chậm rãi hòa tan, mùi hoa lê cực kỳ nồng đậm bay đầy đại điện.
Còn có bảy vị đồng môn khác đến dự tiệc, có đồ tôn của Thiết Quan Tiên, có đồ tôn của Thái Huyền Công, đa số thì không phải là môn nhân dưới trướng Nhân Tiên.
"Rượu ngon!"
Tuyên Hồng rót, chầm chậm uống, tán thán: "Bần đạo mỗi lần uống rượu của sư đệ thì cảm thấy mấy trăm năm qua sống uổng, danh hiệu Tửu Quân cũng trở thành trò cười."
Người ở trong điện lập tức cười vang, hoặc là lấy lòng hoặc là tán thưởng.
Bổ Thiên Giáo là Huyền Môn chính tông, nhưng cũng không phải là không có địa vị cao thấp, trong này đều là cảnh giới Nguyên Anh, nói chuyện có thể thoải mái hơn một chút.
Không biết là ai trong buổi yến tiệc này nhắc tới trước, nói tới hậu bối trong tộc.
Bọn họ thuộc về đệ tử đời ba trong Thiên Sơn, nhưng mà ở bên ngoài thì mỗi một người trong số bọn họ đều là nhân vật cấp lão tổ, dìu dắt tộc nhân một chút thì hình thành gia tộc tu chân.
Đạo Quân họ La thở dài nói: "Trong tộc ta, chỉ có mấy tứ linh căn, ngũ linh căn chống đỡ, Trúc Cơ đều là do linh vật chồng lên. Ngày nào bần đạo bế quan trăm năm, bọn họ sẽ chết sạch."
"La sư đệ chớ có thở dài, nhà ai cũng có nỗi khổ riêng."
Tuyên Hồng thở dài nói: "Linh căn thiên phú chớ cưỡng cầu, nếu như hậu bối không có tư chất thì đảm bảo bọn họ phú quý một đời cũng được. Bần đạo mấy trăm tuổi, cho dù có lưu luyến phàm trần thì cũng khó có thể thân cận được với hậu nhân cách mấy chục đời."
Những Đạo Quân khác nhao nhao xưng phải, tu sĩ Nguyên Anh thọ nguyên hơn ngàn, đã không còn cùng cấp bậc với phàm nhân nữa.
Chu Dịch kinh ngạc nói: "Sao không dùng Nguyện Lực Châu? Bần đạo từng gặp không ít Trúc Cơ, Kim Đan dựa vào Nguyện Lực Châu cưỡng chế đột phá, có lẽ cảnh giới bất ổn thực lực không mạnh nhưng thọ nguyên lại không thiếu."
Nếu như là hậu bối của đám người Tuyên Hồng, có bối cảnh Bổ Thiên Giáo thì ít có người trêu chọc, có thọ nguyên như vậy đủ rồi.
Tuyên Hồng sắc mặt ửng đỏ: "Không xa xỉ được như Chu sư đệ, Nguyện Lực Châu trong tay sư huynh khó khăn lắm mới đủ cho tu hành bình thường, làm gì có dư để chiếu cố tộc nhân."
Cho dù có dư thừa Nguyện Lực Châu thì cũng sẽ không ban cho trong tộc, chọn mua thượng đẳng đan dược, linh vật, cái nào mà không cần một lượng lớn tài nguyên. Thậm chí tộc nhân bọn họ kiếm lời Nguyện Lực Châu cũng sẽ nộp lên cho bọn người Tuyên Hồng, cung ứng cho lão tổ tu hành.
Nguyên Anh lão tổ mới là hi vọng của một tộc, hắn còn sống, cảnh giới cao, chính là gia tộc hưng thịnh!
Chu Dịch đảo mắt một cái nói ra: "Bần đạo có biện pháp."
Tuyên Hồng hiếu kỳ nói: "Nhờ sư đệ nói rõ."
"Dưới danh nghĩa của bần đạo có một toà Tất Ngô Sơn, dưới trướng có mấy chục triệu nhân khẩu, đang thiếu nhân thủ quản lý."
Chu Dịch nói ra: "Sư huynh có thể phái tộc nhân đến đó đảm nhiệm Sơn Thủy thần vị dưới trướng Tất Ngô Sơn, Nguyện Lực Châu, linh vật đoạt được có thể giữ lại ba thành, không biết sư huynh có chịu hay không?"
"Đương nhiên chịu!"
Tuyên Hồng không chút do dự đồng ý, liên tục chắp tay nói cảm ơn: "Đa tạ sư đệ, sau này nếu như có việc cần thì có thể đến tìm sư huynh."