Quảng Vi Tử khóe miệng mỉm cười: "Cẩn thận nói một chút."
"Đệ tử từng là tán tu, du lịch bốn phía, nhìn thấy rất nhiều dã thần tự phong Sơn Thần Hà Bá, thật ra thì chính là yêu ma quỷ quái biến thành."
Chu Dịch nói ra: "Những yêu ma đó vì hương hỏa nguyện lực, tùy ý chế tạo thiên tai nhân họa, ép buộc bách tính cung phụng. Rõ ràng có thần minh phù hộ lại rơi vào kết cục cửa nát nhà tan, nhân khẩu không ngừng giảm bớt..."
Quảng Vi Tử khẽ vuốt cằm, chuyện này cũng không phải là chuyện mới lạ gì ở Đông Thắng Thần Châu.
"Đệ tử không đành lòng, từng lập lời thề, tương lai nếu như có thể thì nhất định phải trảm yêu trừ ma, sắc phong thần minh lương thiện, để dân chúng được sống cuộc sống tốt!"
Chu Dịch càng nói càng thông suốt, chuyện này vốn là phù hợp với bản tâm của hắn, cho dù Nhân Tiên thi triển dò xét chi pháp cũng khó phân phân biệt thật giả.
Quảng Vi Tử vỗ tay tán thán nói: "Hoành nguyện này hợp giáo nghĩa Bổ Thiên Giáo, không sai không sai!"
Thiết Quan Tiên ngoài mặt là gật đầu đồng ý nhưng thật ra trong lòng không tin một chút nào, có lẽ trảm yêu trừ ma sắc phong thần minh cứu được bách tính, nhưng tuyệt đối không phải là mục đích hàng đầu của đệ tử này.
"Bây giờ được giáo ta ủng hộ, lại lừa Tiệt Thiên yêu nhân mới giải phóng hai ngọn núi."
Chu Dịch nói ra: "Tất Ngô Sơn, Thần Phong Sơn nhìn như không đáng chú ý ở Đông Thắng Thần Châu, giáo ta diệt trừ yêu ma, sau đó cứu được ngàn vạn bách tính sinh sống ở dưới núi, về sau còn sẽ có càng nhiều hơn ngàn vạn người."
"Đệ tử làm như vậy, có lẽ hiệu suất không sánh bằng một phần trăm của chưởng giáo nhưng mà không thể thấy thiện nhỏ mà không làm, không thể thấy ác nhỏ mà không trừ diệt!"
"Tích lũy tháng ngày, ban ơn cho ức vạn nhân tộc chính là một công đức lớn như trời!"
Chu Dịch nói đến đây thì dừng lại, lời muốn nói chuyện không dám làm điều nằm ở trong đó hết.
"Thiện nhỏ, ác nhỏ..."
Quảng Vi Tử yếu ớt thở dài, lại nhìn Chu Dịch, vẻ mặt nghiêm nghị: "Quả thật là diệu nhân! Khó trách có thể tham tài háo sắc, lại có thể quyết tâm chia lãi chỗ tốt, hóa ra là ngực có đồi núi."
"Đa tạ chưởng giáo tán dương!"
Chu Dịch lập tức nhẹ nhàng thở ra, khảo hạch hôm nay xem như qua, khom người nói: "Đệ tử cũng có lỗi, không nên dụ hoặc đồng môn sư huynh, dẫn tới giáo ta trên dưới lòng người lưu động."
"Ức vạn nhân tộc, đại công đức!"
Quảng Vi Tử tự lẩm bẩm vài tiếng, nói ra: "Cái này có lỗi gì, đều là những đệ tử này đạo tâm không kiên định, ngươi không những không thể dừng lại, còn phải tiếp tục trảm yêu trừ ma cứu vớt bách tính."
"Ừm?"
Chu Dịch ngạc nhiên, hắn đang định đi Thanh Vân Sơn tránh tám mươi một trăm năm, giảm xuống cảm giác tồn tại.
"Chưởng giáo, đệ tử bất thiện đấu pháp, không có chưởng giáo trợ lực, đấu không lại những yêu ma đó. Cho dù liều chết mấy cái thì những sông núi thủy mạch đó cũng cần rất nhiều tu sĩ quản lý!"
"Như vậy cứ dựa theo phương thức trước đó, chia lãi hương hỏa với đệ tử trong môn."
Quảng Vi Tử cười nói ra: "Bốn lão gia hỏa chúng ta không thể không còng đứng ra bảo kê ngươi được, hương hỏa nguyên lực lấy được phải rút ra năm mươi phần trăm đưa tới!"
"Cái này cái này cái này. . ."
Chu Dịch mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nếu như không phải đã sửa đổi thì bây giờ hương hỏa đã chia thành số âm.
Trái ba mươi phần trăm phải ba mươi phần trăm, bây giờ lại phân ra năm mươi phần trăm, cho dù có làm bộ như thế nào đi nữa thì sổ sách cũng không thể chia đều được, cũng không thể ngồi nhìn nhân khẩu càng ngày càng nhiều, bách tính từng cái thành kính cung phụng, ngược lại hương hỏa nguyện lực càng ngày càng ít!
Một khi độ tín nhiệm xảy ra vấn đề, làm ăn này không thể tiếp tục làm được!
Quảng Vi Tử nói ra: "Bần đạo không thiếu Nguyện Lực Châu, cho nên không cần đưa tới, chỉ cần nói rõ cho bách tính biết là ai cứu được bọn họ là được rồi."
"Đương nhiên là chưởng giáo và ba vị thái thượng!"
Chu Dịch phúc chí tâm linh, nói ra: "Đệ tử đã sớm nghĩ đến, giáo ta trì hạ sơn xuyên thủy mạch, bách tính bái thần minh nên thống nhất, như vậy thì có thể hội tụ hương hỏa nguyện lực tốt hơn."
"Vốn không biết nên lập thần tiên gì, hôm nay mới hiểu, nên là bốn vị lão tổ giáo ta!"
"Trẻ con dễ dạy."
Quảng Vi Tử nhìn Chu Dịch, càng cảm thấy thân thiết, so với những đệ tử chỉ biết nghe lời mà làm việc thì tốt hơn nhiều, không những nói chuyện dã nga mà còn có thể kiếm được công đức lớn.
"Sư đệ, đệ tử này không tệ, nếu không chuyển bái nhập môn hạ của ta? Với uy vọng của hắn trong số các đệ tử thì tương lai tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần là có thể thống trị sự vụ trong giáo, ta cũng có thể nhẹ nhõm một chút!"
"Sư huynh chớ có nói đùa, những cái khác có thể cho nhưng mà đồ đệ này thì không được!"
Thiết Quan Tiên liếc mắt nhìn Chu Dịch, phát hiện hình như cái tên này tâm động cho nên khẽ cắn môi lên tiếng nói ra: "Ngươi cái thằng này, tu hành ngắn, đấu pháp với yêu ma sẽ gặp nguy hiểm, Hoàng Long Chung này là hộ thân chí bảo vi sư luyện chế!"
Trong lúc nói chuyện, Đại Kim Chung từ ống tay áo bay ra, một con Hoàng Long quay quanh trên đó.
Chu Dịch mặt lộ vẻ kinh hỉ, đưa tay nói: "Đa tạ sư tôn ban bảo vật!"
Thiết Quan Tiên da mặt run rẩy mấy lần, vốn là muốn để cho đệ tử của mình sử dụng, thứ này cũng không phải là Ngụy linh khí phong ấn thú hồn mà là chân chính Linh Bảo tế luyện mấy ngàn năm mà thành.
Cho dù Phản Hư Nhân Tiên thì trong tay cũng không có bao nhiêu món!
Nhưng mà bây giờ đệ tử đã duỗi tay ra rồi chẳng lẽ còn có thể từ chối hay sao, Thiết Quan Tiên da mặt cũng không có dày như vậy cho nên đành phải nhịn da cắt thịt đưa Hoàng Long Chung ra, lặp đi lặp lại dặn dò.