Chu Dịch nói: "Bảo vật này dùng để sắc phong chính thần, vậy gọi là Phong Thần Bảng?"
"Phong Thần Bảng..."
Quảng Vi Tử lẩm bẩm nói: "Trên bảng có người nổi danh, có thể sắc phong chính thần, cái tên này không tệ, rất có khí thế Thiên Đình chấp chưởng thần tiên trên trời dưới đất!'
Chu Dịch nói: "Lúc chưởng giáo luyện chế nhớ rõ, họ tên trên bảng có thể cắt giảm biến hóa."
Hương hỏa Phong Thần thuật chỉ có thể đột phá Phản Hư, thọ nguyên cũng không phải là vô cùng vô tận, cho nên thượng tầng thần tiên vậy sẽ không ngừng luân phiên, họ tên trên Phong Thần Bảng cũng tùy thời đổi mới.
Đây đối với Thiên Đình mà nói là chuyện tốt, tránh khỏi xuất hiện Ngọc Hoàng đại đế mấy vạn, mấy chục vạn năm, bảo đảm có máu mới.
Thiên Đình quyết không thể lặng yên giữ lề thói cũ, phải theo nhu cầu Tu Tiên Giới mà biến hóa, nếu không gặp tạo thành giai cấp cố hóa tàn khốc, oán khí của hạ tầng tu sĩ, khi ý chí đủ nhiều, sẽ ảnh hưởng xu thế thiên đạo.
Chèn ép quá lợi hại, ngày nào đó xuất hiện con khỉ đại náo Thiên Cung, gần như là chuyện tất nhiên!
"Điểm này là chuyện nhỏ, không cần ngươi nhắc nhở."
Quảng Vi Tử nói: "Bần đạo tự biết thời di thế dịch, chỉ xác định mấy Thiên Điều căn bản, bảo đảm Thiên Đình vận hành bình thường. Chân chính quản sự là luật pháp, chế định mênh mông như hải, vẫn là giao cho các đời Thiên Đế đi !"
"Chưởng giáo anh minh!"
Chu Dịch khom người thi lễ, hóa thành độn quang rời đi.
Quảng Vi Tử sống đến tuổi này, không có chuyện ngộ không ra đạo lý, chỉ có không muốn đổi quy củ.
...
Thanh Vân Sơn.
Miếu sơn thần.
Tin tức Chu Dịch từ Thiên Sơn trở về, thông qua các loại con đường truyền ra. Lại có tin tức nói chư giáo, chư quốc, Nhân Tiên, lão tổ, đã nghị định Phong Thần chi sự, chỉ thiếu công bố chi tiết trong đó.
Lão quái tu hành mấy trăm năm đều là tinh ranh, lúc này thông qua các loại thủ đoạn, cố gắng tới cửa bái phỏng.
Chu Dịch nhận được từng chồng bái thiếp, phàm là tu sĩ có phương pháp, có năng lực đưa tới, sau lưng đều có bóng dáng Nhân Tiên lão tổ.
"Bần đạo chỉ là công cụ, nào có tư cách quyết định cái gì..."
"Nhưng cũng không thể luôn trốn tránh, đợi Phong Thần bắt đầu, nói không chừng còn phải dựa vào đám nhị đại tam đại, ít nhất không thể gây phiền phức cho bần đạo!"
Hôm nay.
Thanh Vân Sơn bay tới từng đạo độn quang, có tăng có đạo, văn sĩ khất cái, thợ rèn quân linh vân vân.
Khí tức phần lớn là Nguyên Anh Đạo Quân, có mấy đạo mờ mịt không tên, tu sĩ bên cạnh vội vàng khom người hành lễ , hiển nhiên là Hóa Thần Thiên Quân.
Mấy ngày trước.
Chu Dịch phát thiếp mời rộng rãi, muốn mời đạo hữu bốn phương thưởng thức tiên nhưỡng.
Người nhận được thiếp mời không khỏi hoả tốc chạy tới thanh Vân Sơn, chuyện chính là Phong Thần, phẩm tửu chỉ là cớ, tất cả mọi người đều muốn biết trước tin tức.
Miếu sơn thần.
Vĩnh Thịnh Điện.
Điêu lan ngọc thế, kỳ hoa dị thảo.
Linh vụ trên đất sôi trào như tiên cảnh, nóc nhà dùng Tinh Kim chế tạo, rực rỡ chiếu rọi.
Hóa Thần Thiên Quân tiến vào trong điện, nhìn thấy nhiều linh vật hiếm thấy như vậy, tùy ý bị xem như vật trang trí đặt ở góc phòng, cũng không khỏi kinh thán rất xa hoa!
Trong điện đã có hơn hai mươi người, phân chia trái phải, vị trí phía trước đều là đám người khất cái văn sĩ ăn mặc quái dị, phía sau Nguyên Anh Đạo Quân đạo bào tăng y, thoạt nhìn càng thêm tiên phong đạo cốt.
Tu vi đến Hóa Thần cảnh giới, nhìn thì như cách Nhân Tiên một bước, kì thực xa không thể chạm.
Pháp lực khó có thể tiến thêm, thọ nguyên lại dài đến hai ba ngàn năm, cho nên tu sĩ Hóa Thần lâu năm tính tình quái dị, lại ưu thích đi trà trộn phàm tục rèn luyện đạo tâm.
Thời gian lâu dài, quả thật thành tên khất cái văn nhân, hoặc thợ rèn binh tốt.
Yến hội chưa chính thức bắt đầu, trong điện đã rộn ràng huyên náo.
Chu Dịch qua lại như con thoi trong điện, nói chuyện phẩm tửu với từng khách nhân, bởi vì sống quá lâu, vô luận đan khí,Trận Phù của tu sĩ hay là cầm kỳ thi họa của phàm nhân, cũng đã tìm hiểu đến cảnh giới đại thành.
Cho nên nói chủ đề gì cũng có thể chen vào một miệng, nói ra giải thích độc đáo của bản thân, dẫn tới tu sĩ luôn miệng tán thưởng.
Lúc này.
Một đạo độn quang rơi vào trong điện, hóa thành lão giả tóc trắng, đạo bào lôi tha lôi thôi, dính dầu mỡ không biết quệt ở đâu.
Chu Dịch vội vàng chắp tay chào hỏi: "Gặp qua Hồng sư huynh."
"Tôn sư đệ không cần khách khí, lão đạo da mặt dày, không mời mà tới uống rượu."
Ánh mắt lão đạo quét qua tu sĩ trong điện, độn quang chợt lóe lên rơi vào phía trước bên trái, bên cạnh đều là đồng môn Tiệt Thiên Giáo, ngồi đối diện là đệ tử Bổ Thiên Giáo.
Trước người đặt ngọc án, phía trên có linh quả bầu rượu.
Cầm lên bầu rượu rầm rầm uống một hơi, đạo nhân trung niên ở đối diện nháy mắt ra hiệu : "Ôi chao, đây không phải là Lê Kiếm Tiên Bổ Thiên Giáo sao, được xưng kỳ tài kiếm đạo ngàn năm có một, sao cũng muốn đi đường tắt Phong Thần?"
Lê Kiếm Tiên trừng mí mắt, không để ý đến lão đạo, khích tướng như vậy chẳng gợi lên được tia xấu hổ nào.
Tu sĩ trong điện ai không là nhất đại kỳ tài, nếu không cũng sẽ không lọt vào mi mắt Nhân Tiên, không biết sao tu vi đến cảnh giới như thế, muốn đột phá chỉ dựa vào thiên phú thì hoàn toàn không đủ.
Gần tới buổi trưa.
Chỗ ngồi trong điện đã đầy hơn phân nửa, không chỉ là tu sĩ tam giáo, còn có môn nhân đại giáo.
Chu Dịch đi tới vị trí đầu, nâng chén nói.
"Bần đạo tư lịch thấp kém, pháp lực nông cạn, may mắn được sư tôn coi trọng, mới chủ trì Phong Thần chi sự. Hôm nay mời chư đạo hữu phẩm tửu, chính là sau khi xin chỉ thị sư tôn, có thể tiết lộ trước chút ít tin tức!"
"Kính xin sư huynh sư đệ chỉ giáo!"