"Thao tác mấy lần như vậy, Thanh Vân Sơn liền không còn người nào!"
Chu Dịch khẽ thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có cơ hội thoát khỏi vòng xoáy, kể từ khi ngoài ý muốn lẫn vào chuyện Phong Thầ, mặc dù linh bảo, thần thông đạt được vượt xa bình thường, nhưng cũng kèm theo vô số nguy hiểm.
"Thiên Đình dù thế nào cũng có thể truyền thừa ba, năm đời, một hai vạn năm, bần đạo mới có thể tu thành Nhân Tiên đi?"
Thời gian trôi nhanh trong nháy mắt.
Trên núi Thanh Vân, xuân đi thu tới, thu đi xuân tới.
Sinh lão bệnh tử của phàm nhân thay phiên luân chuyển, truyền thuyết về thần tiên trong núi đã truyền từ đời ông cố gia gia.
Hơn trăm năm mưa thuận gió hòa, thế tục càng thêm phồn vinh.
Dân cư thị trấn dưới chân núi dần dần lột xác thành thành trì, mấy chục vạn dân cư.
Sự thay đổi này trong Đại Ung, thậm chí các nước rất bình thường, vô số thành thị mọc lên như nấm mới vừa đủ để cất chứa số dân tăng vọt.
Địa giới mà Sơn Thần từng thống trị biến thành một đám nước nhỏ, sinh tồn giữa các nước lớn.
Nhân tộc của Đông Thắng Thần Châu đạt đến độ phồn vinh chưa bao giờ có.
Trong Thanh Vân Quan.
Chu Dịch mở mắt, lấy ra phù triện từ cổ tay áo, nhận được thư của sư phụ sau mấy chục năm.
“Đã tích lũy đủ công đức, sắp phi thăng, nhanh chóng về núi.”
“Cuối cùng cũng đến.”
Chu Dịch hóa thành độn quang bay về phía Thiên Sơn.
Đến địa giới, độn quang dừng lại ở ngoài huyền thiết, sau khi thông qua thân phận đi vào, Chu Dịch phát hiện chỉ có Thiết Quan Tiên.
Chu Dịch được phong đàn thần, theo Thiên Đình phù hộ hàng tỉ Nhân tộc của Đông Thắng Thần Châu, cảm ứng được vô số công đức trên người. Người bình thường có được nhiều công đức như vậy gần như có thể nghĩ gì làm nấy, không gì không làm được.
Nhưng do trong cơ thể có quá nhiều nghiệp lực, vận mệnh định sắn đối nghịch với công đức, nên Chu Dịch không thể sử dụng được tí gì.
“Công đức phong thần vốn cùng một nhịp thở với Bổ Thiên Giaso, có thể dễ dàng thu.”
Thiết Quan Tiên lấy ra một bình ngọc từ cổ tay áo, thúc giục pháp lực với Chu Dịch, bắt đầu rút ra công đức vô hình.
Công đức chui vào trong bình ngọc, không ngừng tích lũy đọng lại, bắt đầu hóa thành từng sợi ánh sáng màu vàng. Đến khi ánh sáng chất đầy bình ngọc, tiếp tục áp súc rút ra cho đến khi hóa thành từng viên hạt châu vàng ròng.
Công đức châu!
Cực phẩm trong các nguyện lực châu, hội tụ từ công đức.
Bổ Thiên Gíao được coi là thế lực đứng đầu Đông Thắng Thần Châu, thống trị Tu Tiên giới và phàm tục, cứu khổ cứ nạn khắp nơi, mỗi năm cũng không ngừng tụ ra được mấy viên công đức châu.
Nếu không đám người Thiết Quan Tiên cũng sẽ không bị vây ở thế gian, ngàn năm không được phi thăng, nguyên nhân bởi vì không có đủ công đức để mở ra hàng rào tiên kiếp.
Lúc này từng viên công đức châu ngưng tụ ra, liên miên không dứt giống như đậu, lực công đức phong thần không hề giảm thiếu, đến khi chất đầy bình ngọc, Thiết Quan Tiên lại lấy ra bình ngọc khác tiếp tục rút ra ngưng kết.
Liên tục chứa đầy trăm bình ngọc mới rút sạch sẽ công đức.
Thiết Quan Tiên khen ngợi, nói: “Qủa nhiên là hành động vĩ đại ban ơn cho Thần Châu, số công đức châu nhưng tụ được còn nhiều hơn dự tính khoảng ba lần, cũng đủ mọi tiên nhân phi thăng!”
Chu Dịch cảm ứng trong ngoài thân thể, không có sự khác thường nào, giống như công đức bị rút ra không hề ảnh hưởng gì.
“Sư phụ, không lẽ mọi tiên nhân đều sẽ phi thăng?”
Ba tiên tông sẽ để lại một người đóng giữ thế gian, còn lại mọi tiên nhân của tông môn, hoàng triều, bao gồm cả Ma giáo đều phải cùng phi thăng lên Tiên giới.
Thiết Quan Tiên nói: “Tông môn chúng ta để lại Tiêu Vân Tử sư đệ, hắn sẽ chưởng quản Bổ Thiên Giáo, vừa chú ý hướng đi của Thiên Đình, vừa trông coi tháp Trấn Ma, bồi dưỡng ra tiên nhân mới cho Bổ Thiên Giáo chúng ta.”
“Thì ra là vậy.”
Chu Dịch hơi thất vọng, nếu Thiết Quan Tiên ở lại thì lại có thể tung hoành Đông Thắng Thần Châu thêm mấy trăm năm.
“Không biết khi nào thì sư phụ phi thăng?”
“Nhanh thì mười năm, chậm thì trăm năm.”
“Sư phụ, công đức rút xong rồi, đệ tử trở về núi Thanh Vân tu luyện tiếp đây.”
“Trăm năm nay ngươi biểu hiện rất tốt, hiểu được thuận theo thời thế.”
Thiết Quan Tiên nói: “Vi sư sắp phi thăng Tiên giới, sau này sẽ không thể che chở cho ngươi, nhớ phải cẩn thận, đừng gây chuyện.”
Chu Dịch cúi người nói: “Đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của sư tôn.”
“Cuốn Bổ Thiên Bí Lục là truyền thừa cao nhất của ta.”
Thiết Quan Tiên nói: “Ngươi đã tu thành Chân Long Chi Khu, Bổ Thiên Thuật khó có thể tăng lên tư chất nữa, nhưng có rất nhiều đạo lý, thần thông trong đó có tác dụng với ngươi, nhớ tu hành cho tốt.”
Nói xong lấy ra một chiếc ngọc giản cổ xưa từ trong cổ tay áo, trên đó khắc hoa văn màu vàng kim, tự tay giao cho Chu Dịch.
“Cảm ơn sư tôn.” Chu Dịch lại khom người, tất cả truyền thừa trấn tông của Tam Giáo đã đến tay, sau này chỉ còn lại việc tu luyện ở núi Thanh Vân.
Thiết Quan Tiên nói: “Những Tán Tu đó may mắn đột phá Phản Hư, thực lực quá yếu, không thể ngăn trở gió hư không trong thời gian dài, yêu cầu luyện chế đủ lượng phòng ngự, thế thân, bảo mệnh.”
“Ngày phi thăng sẽ tổ chức đại điển, ngươi có thể đếm xem lễ.”
Trở lại núi Thanh Vân.
“Chỉ còn lại ba vị tiên nhân, hy vọng có thể trấn áp Thiên Đình, đừng xảy ra chuyện.”
Tiên nhân phi thăng, không thể ngăn cản.
Tam tiên tông nằm ngoài đại giáo, hoàng triều, từ lúc thành lập đến nay, chưa có ai phi thăng thành công, bây giờ có cơ hội phi thăng, cho dù vứt bỏ truyền thừa tổ tông cũng muốn cùng nhau phi thăng.
Lão tổ hoàng triều còn gấp hơn cả tam giáo, bọn họ sống quá lâu, đã không còn để ý đến hậu duệ tộc nhân từ lâu.