"Không cần linh thạch."
Chu Tín nói: "Chỉ cần ngươi áp chế tu vi, trước khi Linh Vi Tử chết không kế đan, đồng thời chú ý Huyền Nguyên Tông đồng môn, người nào có thể Kết Đan, liền nhanh chóng thông báo ta!"
Chu Dịch kinh ngạc nói: "Đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy!"
Chu Tín nói: "Ngươi yên tâm, bần đạo sẽ cho ngươi Diên Thọ linh đan, nhất định có thể sống qua Linh Vi Tử."
Chu Dịch trầm ngâm chốc lát, vẻ mặt đau khổ nói: "Sư tôn có ân cứu mạng ta, còn truyền ta đạo pháp dẫn tiên đồ, chuyện này..."
Chu Tín khẽ nhíu mày, cho rằng hôm nay đi một chuyến uổng công, lại nghe Chu Dịch nói.
"Phải thêm linh đan!"
"..."
Chu Tín ngẩn người hồi lâu, gật đầu đáp ứng.
Vị Huyền Nguyên Tông tiểu sư đệ này, tin đồn là Thiên Linh Căn hiếm thấy, kéo tới trận doanh Thiên Đình sẽ có không ít chiến công ban thưởng, bỏ chút ít linh thạch linh đan cũng không sao!
Từ đó về sau.
Chu Tín mỗi mười năm tới một chuyến, hỏi thăm Chu Dịch tình báo Huyền Nguyên Tông.
"Sư phụ còn chưa có trở lại, trên núi chỉ có bần đạo và Đại sư tỷ, cũng không biến hóa gì!"
Đảo mắt hai mươi năm sau.
Linh Vi Tử cưỡi mây hồi sơn, trong ngực lại ôm một đứa bé.
"Đứa nhỏ này phụ mẫu đều mất, nếu không phải bần đạo gặp được thì đã chết đói, cho dù tư chất khá thấp, trên núi ta cũng không thiếu miếng cơm ăn."
Đứa nhỏ gọi là Huyền Lập, thay thế vị trí tiểu sư đệ của Chu Dịch.
Sau khi Linh Vi Tử hồi sơn, chuyện thứ nhất chính là kiểm tra công khóa của Chu Dịch, phát hiện đã Trúc Cơ viên mãn, không thể che hết vui mừng.
"Không hổ là căn cốt đứng đầu, mới nhi lập chi niên ( ba mươi tuổi) đã Trúc Cơ viên mãn, sau này có hơn trăm năm thời gian kéo dài chuẩn bị, nhất định có thể nhất cử Kết Đan. Liệt tổ liệt tông ở trên cao, bần đạo nhất định có thể truyền thừa đạo thống, không phụ ân đức giáo hóa của tông môn!"
Linh Vi Tử nói dông dài hồi lâu, kích động đi qua đi lại trong điện, cuối cùng bất chấp nói.
"Ngươi đừng vội vã Kết Đan, vi sư biết chỗ hai dạng linh vật kết đan, luôn không báo lên cho Thiên Đình, đời thời cơ chín muồi len lén hái đi!"
"Bái tạ sư tôn."
Chu Dịch khom người thi lễ, lúc ngẩng đầu nhìn khí cơ của Linh Vi Tử, bỗng nhiên phát sanh biến hóa.
Mi tâm ảm đạm, một luồng hắc khí thông thẳng tâm hồn.
Thi triển Thiên Cơ Thôi Diễn thuật pháp, nhất thời biết được tử kiếp của Linh Vi Tử ở đâu, chính là ứng trên hai dạng linh vật kết đan.
Linh vật kết đan sớm đã bị Thiên Đình phát hiện, chẳng qua là giữ kín không nói ra, yên lặng chờ tu sĩ kia len lén tới trộm, không quá mấy ngày Tuế Bộ chính thần sẽ tới cửa, tại chỗ tra người tang vật đều được.
Linh Vi Tử không thể cãi lại, chỉ có thể đi Trảm Tiên Đài một lần !
Từ đó Huyền Nguyên Tông không có Kim Đan Chân Quân, đạo thống tiên tịch không người thừa kế, dựa theo quy củ sẽ bị Thiên Đình thu hồi.
"Thủ đoạn chấp pháp câu cá thế này, giống như từng quen biết a..."
Chu Dịch bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại truyền tin cho Hoàng Ngưu, bảo nó lúc du lịch may mắn gặp được linh vật kết đan, sau khi hái nộp lên trên Thiên Đình lĩnh không một ngàn linh thạch.
...
Sở Quốc.
Hoang sơn vô danh.
Dưới đất hai trăm trượng, đã đào rỗng thành địa quật, cứ trú mấy ngàn Viên Hầu.
Mười năm trước.
Thổ Địa Sơn Thần của Đại Nguyệt Quốc, lĩnh chiếu thư Thiên Đình, bài tra trị hạ tất cả sơn xuyên thủy mạch, trên mặt đất mấy trăm trượng dưới đất mấy trăm trượng, một tấc cũng không thể bỏ qua.
Trong đó có sơn thần chui xuống đất, vừa lúc đụng vào ku vực đám khỉ tiềm tu.
Tôn Trường Sinh lập tức làm phép đánh ngất Sơn Thần, cuốn bầy khỉ bỏ chạy mất dạng, bay ra mấy vạn dặm đi tới Sở quốc, một lần nữa mở đàn tràng.
Bầy khỉ đều có tu vi, thật cũng không sợ dọn đến dọn đi, thậm chí bắt đầu quen thuộc cuộc sống dưới đất.
Trong động quật.
Một thạch đài sừn sững, phía trên chỉnh tề xếp bốn vạn tám ngàn thạch hầu, từ màu đỏ thẫm ban đầu suy biến thành màu đỏ tươi, xa xa nhìn lại giống như một mảng máu lớn.
Xung quang thạch đài cũng không có bầy khỉ tu luyện, ngược lại nuôi mấy ngàn heo dê bò.
Có hầu yêu thi pháp thúc giục thực vật sinh trưởng cho ăn, có hầu yêu thi triển Linh Vũ tẩy rửa, còn có hầu yêu thi pháp chữa cho heo dê bò khí huyết suy yếu, đợi nuôi bọn chúng trắng béo, liền lấy một đợt máu tưới lên Thạch Hầu.
Biện pháp này là Viên Hầu nào đó nói, Tôn Trường Sinh vui vẻ tiếp thu, nhưng cũng không bỏ qua thu mua bên ngoài.
Hai tầng máu tươi cung ứng, mới có thành quả hôm nay.
Hôm nay.
Tôn Trường Sinh chậm rãi dừng tu luyện, gọi bầy khí tới giảng kinh, giải thích nghi hoặc trong đạo pháp.
Sau khi kết thúc.
Lắc mình hóa thành thương nhân to béo, trên tay mang ban chỉ, trên người mặc tơ lụa, vô luận thần thái đi lại đều giống như phú thương.
"Chúng tiểu nhân giữ nhà cho tốt, bốn Đại tướng quân tùy thời đề phòng, phát hiện người tới truyền tin cho bản vương trước."
Tôn Trường Sinh theo thường lệ dặn dò mấy câu, hóa thành độn quang bay khỏi mặt đất, rút mấy cái lông khỉ hóa thành nô bộc xe ngựa, cuồn cuộn đi về phía thành trì gần nhất.
Đàm Nhược Thành.
Xa xa nhìn lại có chút hùng hồn, đến gần quả nhiên phồn hoa náo nhiệt.
Tôn Trường Sinh đưa ra giấy thông hành, ngồi xe ngựa đi về hướng thường xuyên đến, trên đường đi qua quảng trường trong thành thì phát hiện vô số Thiên Nhân tụ tập.
"Di? Có tăng nhân đang giảng kinh!"
Hai mắt linh quang lấp lóe, nhìn về phía tăng nhân trên pháp đàn chính giữa, không có bất kỳ tu vi pháp lực nào.
Tôn Trường Sinh nhất thời thả lỏng, phất tay để cho xe ngựa dừng lại, đứng bên ngoài vây nghe hòa thượng giảng kinh, nghe chốc lát chỉ cảm thấy có chút huyền diệu.
"Tăng nhân này xác thực tinh anh đạo viện, Phật pháp tinh diệu như thế, đã bì kịp sư tôn trăm lần rồi!"