Trong lòng Chu Nghị thở phào một hơi, may mà Linh Vi Tử vẫn còn lý trí, nếu không phải đổi địa giới tu hành rồi.
“Vậy làm sao để chiêu mộ đệ tử?”
“Tất cả phụ thuộc vào may mắn.”
Linh Vi Tử bất đắc dĩ nói: “Hiện nay Thiên luật nghiêm ngặt, nhớ kỹ đừng vi phạm, vụng trộm thu nhận đệ tử, thì cũng phải lo hậu sự cho người nhà đệ tử, hài đồng mất tích không được báo quan phủ.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Ngươi xuống dưới chân núi giả làm thầy bói, gặp được người có tư chất tốt thì chiêm toán...”
“...”
Khóe miệng Chu Nghị giật giật, chỉ đành gật đầu đồng ý.
.........
Năm năm sau.
Trong điện Huyền Nguyên có rất nhiều tiếng khóc.
Linh Vi Tử tọa ở phía trên, hai mắt nhắm chặt, không còn hơi thở.
Phía dưới, Chu Nghị và Huyền Vũ khấu đầu lạy tạ, trên mặt lộ vẻ bi thương, phía sau là hơn mười đệ tử mới, đều đang khóc lóc thảm thiết.
Những năm gần đây Linh Vi Tử không tu hành, nhưng vẫn tận tâm chỉ dạy đệ tử.
Từ lúc bái sư đến bây giờ đã năm trăm năm, đối với Lăng Vi Tử mà nói, phái Huyền Nguyên chính là nhà của ông, còn quan trọng hơn huyết thống, trước khi chết có thể nhìn thấy cơ hội hưng thịnh, tự khắc vui vẻ quên đi ưu phiền.
Sau đó, giới tu tiên xuất hiện hai thái cực, Huyền Vũ, Chu Nghị lời lẽ nghiêm khắc vẻ mặt nghiêm nghị, Linh Vi Tử thì khoan dung thân thiết.
Sư Tôn là Huyền Vũ, Sư Thúc là Chu Nghị.
Do tấm gương trước đó của Tôn Trường Sinh, Chu Nghị rất chán ghét việc thu nhận đệ tử, nên tất cả đệ tử của hắn đều trở thành đệ tử của Huyền Vũ.
“Bần đạo không thu đệ tử, sẽ không phải gánh cái nồi đen nữa nhỉ?”
Ngày hôm sau.
Hài cốt của Linh Vi Tử được chôn cất trong lăng mộ của môn phái, thiết lập trận pháp để ngăn chặn hành vi trộm cắp, phái Huyền Nguyên đắt đầu bước vào thời đại mà dựa vào chữ ‘Huyền’ nắm quyền.
Tông chủ Huyền Vũ, Tông phó Chu Nghị.
Chính Thần cũng có thể đảm nhận chức vụ Tông chủ, đối với chuyện này Thiên Đình hoàn toàn ủng hộ, nhưng rất ít Tông môn nguyện ý làm như vậy.
Mười năm sau.
Huyền Vũ thăng quan.
Do hương hỏa ở huyện Sùng Sơn thịnh vượng, hạt nguyện ước nộp lên Thiên Đình đều là thượng cấp, từ Thổ địa cửu phẩm được thăng lên thất phẩm thông phán phủ Hoài Ninh.”
Thông phán nắm giữ hình pháp tố tụng Châu Phủ, quyền lực chỉ đứng sau Hoàng Thành lục phẩm.
Núi Huyền Nguyên đều nằm trong Phủ Hoài Ninh, Huyền Vũ trở thành thượng cấp của sơn thần thổ địa phụ cận, những đệ tử vốn bị nhốt trong núi bí mật tu luyện giờ đây có thể xuống núi diệt yêu trừ ma, hàng diệt yêu quái.
Chỉ cần không thi triển phép thuật trước mặt phàm nhân thì Chính Thần gần đó đều mắt nhắm mắt mở.
Đương nhiên, điều này liên quan rất lớn đến những quy tắc do Chu Nghị đặt ra.
Đệ tử Huyền Nguyên diệt yêu trừ ma thu được linh vật linh thạch, thì ba phần trả cho sơn thần thổ địa địa phương, bốn phần sẽ được nộp vào kho bảo của Tông môn, ba phần còn lại mới là chiến lợi phẩm.
Chính Thần gần đó không cần phải chiến đấu mà cũng có được lợi ích, đương nhiên sẽ càng thêm chiếu cố đến đệ tự của Huyền Nguyên.
Nếu có tu sĩ bên ngoài đến, dám diệt yêu trừ ma gần núi Huyền Nguyen, sơn thần thổ địa sẽ lập tức trục xuất ra ngoài, nếu không nghe sẽ thượng báo lên Thiên Đình, vô luận có bộ Tiên tịch hay không cũng sẽ bị trừng phạt.
Phàm tục triển pháp hiển thánh vốn dĩ đã trái với Thiên luật!
Chu Nghị nghe được chuyện này, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, lịch sử xưa nay đều giống nhau như vậy.
......
Mười năm sau.
Đệ tử Thanh Tự Bối có năm vị Trúc Cơ.
Chu Nghị và Huyền Vũ bàn bạc, liền chủ động thoái vị nhường cho người xứng đáng hơn, trở thành Thái Thượng Trưởng lão.
Do đệ tử Thanh Phong nhậm chức Tông chủ, những đệ tử Trúc Cơ khác nhậm chức trưởng lão, phân chia thành vị trí quản truyền pháp, luật pháp, luyện đan...
Cứ như vậy.
Chu Nghị hoàn toàn nhàn rỗi, thỉnh thoảng chỉ giảng pháp cho đệ tử, những lúc khác thì tu hành, chúc mừng.
Lại năm mươi năm nữa trôi qua.
Đệ tử Huyền Nguyên Tông vượt quá ba trăm người, trong đó có năm mươi người Thanh Tự Bối, dưới lại thu nhận hai trăm bảy mươi người ‘Tĩnh’ Tự Bối.
Cách trăm năm, cung điện Tông môn lại lần nữa đầy tu sĩ.
Trận pháp bảo hộ Tông môn được bố trí trận tứ tương hoan, có Huyền Vũ là thông phán miếu Thành Hoàng, yêu ma quỷ quái không giám đến Huyền Nguyên Tông gây rắc rối.
....
Thời quang như nước, nhật nguyệt như thoi đưa.
Trong mắt Đạo Quân Nguyên Anh trăm năm tuổi chỉ là mấy lần nhắm mắt.
Với sự hưng thịnh ngày càng tăng của Huyền Nguyên Tông chỗ cần đến Chu Nghị ngày càng ít, có thể yên tâm đóng cửa tu hành.
Hôm nay.
Một đạo khí huyền diệu bắn thẳng lên mây xanh, bầu trời vốn dĩ trong xanh đột nhiên mây mù che phủ.
Các đệ tử của Huyền Nguyên Tông cảm nhận được khí trời biến hóa, hoặc thi triển đốn quang, hoặc giẫm lên phi kiếm, bay lên không trung quan sát xung quanh, những cảnh tượng này giống như có người ở gần đó đang độ kiếp.
Hừ---
Một tiếng thở vang lên, cuồng phong vô tận quét qua bầu trời, thổi bay tiếng sấm ùng ùng.
Đỉnh núi.
Chu Nghị mặt mày vui vẻ, nhắm mắt cảm thụ trời đất.
Vốn dĩ cần phải vận pháp lực mới có thể thu hút linh khí, bây giờ từng luồng linh khí như thể chim én về tổ thâm nhập vào cơ thể, luyện hóa là biến thành pháp lực.
“Không phải vô ích mà bần đạo đã tốn ngàn năm, cuối cùng chân long và tiền thiên chân nhân đã dung hợp, với thể chất bẩm sinh, thể chất trời sinh cũng không kém hơn là bao.”
“Tám ngàn năm, tám ngàn năm đó! Ai biết bần đạo tám ngàn năm này sống như thế nào?”
Chu Dịch cảm giác được linh khí tràn vào, xúc động vô cùng.
Từ võ đạo đến tiên đạo, từ không có linh căn đến tiền thiên ngân cước, từ Cửu Châu đến Thần Châu, trải qua nguy cơ sinh tử, trải qua mạt pháp tuyệt thế, cuối cùng sống sót.