Đệ tử Thanh Vân Sơn lại khác, đều sững sờ đứng đó, trưởng lão, chấp sự trong Thanh Vân Điện càng là ngồi bất động.
Tôn Trường Sinh cười ha ha nói: "Thiên Đế rất uy phong, dám tới Thanh Vân Sơn hạ chiếu!"
Hoàng Ngưu trầm mặc không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Chu Dịch.
"Tôn đại thánh nói sai rồi."
Chu Dịch cười nói: "Đây là bệ hạ đưa tin, trong luật pháp Thiên Đình có viết, Thiên Sư chi vị cùng cấp với Thiên Đế, cũng không thể hạ chiếu."
"Thú vị thú vị, thật sự là đưa tin !"
Tôn Trường Sinh hưng phấn vò đầu bứt tai nói: "Đường Huyền, bần đạo nhìn ngươi thuận mắt, không bằng kết bái làm huynh đệ, Ngưu Thánh là đại ca, ta là Nhị ca, ngươi là Tam đệ."
"Chuyện này ngày sau hãy nói."
Chu Dịch không khỏi mỉm cười, thằng nhãi Tôn Trường Sinh này ngàn năm trôi qua, tính tình vẫn không có nhiều biến hóa: "Thiên Sứ có thể tuyên chỉ rồi."
Bạch Tùy Tâm không đánh gãy châm chọc của Tôn Trường Sinh, hai mắt sững sờ nhìn đỉnh đầu Chu Dịch, vô lượng lượng nghiệp lực cuồn cuộn bốc lên, giống như đại dương mênh mông vô biên vô tận.
Tình cảnh kinh khủng như vậy, thật sự dọa đến Bạch Tùy Tâm.
Dựa theo điển tịch Bổ Thiên Giáo ghi lại, nghiệp lực của đại sư huynh năm đó, xa xa không bằng vị tân tấn Thiên Sư này!
"Chẳng lẽ lại là ma đầu nào chuyển thế?"
Bạch Tùy Tâm không khỏi nói thầm, chẳng lẻ phong thủy Thanh Vân Sơn này có vấn đề, trước gặp phải Tôn Trường Sinh, giờ lại đưa tới ma đầu không biết tên.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, trên mặt vẫn tươi cười, tay chậm rãi mở ra chiếu thư.
"Thiên Đế chiếu viết..."
Mười mấy câu từ hoa mỹ tán dương không dùng được, hữu dụng chỉ có hai câu, một là thừa nhận Thiên Sư đời thứ bảy kế vị, hai là đưa tới linh vật Hóa Thần làm quà tặng.
Chu Dịch chắp tay về phương hướng Thiên Đình: "Đa tạ bệ hạ, Bạch thượng thư mời vào chỗ."
Bạch Tùy Tâm có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hiện tại không thích hợp hỏi thăm, theo chỉ dẫn của đệ tử Thanh Vân Quan ngồi xuống, vị trí ở bên phải Hoàng Ngưu.
"Tiểu Bạch a..."
Hoàng Ngưu trên dưới đánh giá chốc lát, nói: "Mấy trăm năm không gặp, sao ngay cả tính tình cũng thay đổi?"
"Người cuối cùng vẫn trưởng thành."
Bạch Tùy Tâm hâm mộ nói: "Không sánh bằng Ngưu Thánh, lấy thực lực bản thân chứng Yêu thánh, tương lai có cơ hội phi thăng Tiên Giới. Giúp bần đạo chuyển lời với tổ sư, đệ tử kém cỏi, chỉ có thể ở hạ giới dâng hương!"
Hoàng Ngưu nói: "Bản tọa không biết con đường phi thăng Tiên giới, hướng đạo hữu mượn tới điển tịch xem một chút?"
"Chuyện này bần đạo không làm chủ được."
Bạch Tùy Tâm ha ha cho qua, Thiên Đế từng nhiều lần nhấn mạnh, phương pháp phi thăng tuyệt không thể lưu truyền ra ngoài.
Thứ nhất là chặt đứt con đường phi thăng của Hoàng Ngưu, Tôn Trường Sinh, thứ hai là tránh cho lão tổ Thượng Giới hàng lâm, một chưởng đánh nát Thiên Đình.
Ba tiên tông xuống dốc, không có chứng cớ liên quan đến Thiên Đình, nhưng Chân Tiên không cần chứng cớ!
Lúc Bạch Tùy Tâm nói chuyện, thần thức luôn tập trung trên người Chu Dịch, phá không ra cấm chế Hoàng Ngưu lưu lại, nhưng có thể cảm ứng thiên địa linh khí tự nhiên lưu động.
"Không cần công pháp vận chuyển, trong lúc hô hấp thì có linh khí tràn vào, quả thật là Tiên Thiên Cân Cước!"
Chân Thần Thiên Đình có mặt ở đây, khánh điển trở nên có chút trầm mặc.
Tân khách phối hợp uống linh tửu, ngay cả truyền âm cũng không dám thi triển, e sợ nói ra cái gì kiêng kỵ, quay đầu lại thì có Thái Tuế thần tới cửa.
Những năm trước đây có tu sĩ viết thoại bản, không biết cố ý hay vô tâm, thế nhưng đem tên nhân vật phản diện viết thành Lý Nguyên Đỉnh, kết cục tất nhiên là nhân vật chính chính nghĩa giết chết đại ma đầu phản diện.
Vốn là chuyện xưa tự tiêu khiển, chỉ lén lưu truyền, thoại bản không biết làm sao lại rơi vào tay Trị Niên Thái Tuế.
Vị kia đầu thai thuận lợi..., hiện tại không sai biệt lắm trưởng thành rồi!
Ba ngày sau, tân khách tản đi.
Bạch Tùy Tâm muốn mời Chu Dịch đi Thiên Đình làm khách, đúng như dự đoán bị cự tuyệt.
"Bần đạo mấy ngày gần đây muốn bế quan, tương lai nhất định tới cửa bái phỏng!"
Chu Dịch không cần bói toán cũng biết, đi Thiên Đình cũng đừng nghĩ trở về, không đến nỗi phải chết, khả năng lớn là bị nhốt cấm ở Thiên Sư Điện.
Sau khi khánh điển kết thúc.
Tôn Trường Sinh lôi kéo Chu Dịch đi Ma Vân Động, kiên quyết phải kết bái làm huynh đệ.
Hoàng Ngưu vẻ mặt bất đắc dĩ, sau khi xin qua ý kiến, Chu Dịch gật đầu đồng ý, cho nên một người một trâu một khỉ quỳ trước tượng Thiên Sư tuyên thệ.
"Thiên Sư tại thượng, hôm nay huynh đệ ta ở chỗ này kết làm huynh đệ khác họ..."
Chu Dịch lấy cớ tiểu đệ thọ nguyên ngắn ngủi, vì không liên lụy hai vị đại ca, kịp thời ngăn lại phần sau của lời thề.
"Đại ca!"
"Nhị ca!"
"Tam đệ!"
...
Đông đi xuân tới.
Thiên Sư đại điển đã qua mười năm.
Chu Dịch trốn ở trong phạm vi Thanh Vân Sơn, hoặc là bế quan tiềm tu, hoặc là xuống núi làm tốt chuyện.
Trảm yêu trừ ma, tích đức hành thiện.
Nghiệp lực đầy trời trên đỉnh đầu, hôm nay tiêu giảm một chút, ngày mai tiêu giảm một chút, cuối cùng sẽ có lúc tiêu tán sạch sẽ.
Các ba, năm năm, Chu Dịch liền để cho Hoàng Ngưu xem xét.
"Nghiệp lực giảm bao nhiêu?"
"Cửu ngưu nhất mao!"
"Không tệ, cuối cùng có một ngày ta có thể trong sạch làm người!"
Cùng lúc đó.
Sơn phong vô danh ở sườn đông Thanh Vân Sơn, mười năm trước nổi lên một tiểu viện, phụ mẫu tử nữ bốn người ở.
Rừng sâu núi thẳm, yêu thú hoành hành.
Gia đình bình thường sống không được, lại không làm khó được Kim Đan Chân Quân.
Dương Tấn hàng phục hai đầu bạch mao hổ thú trở thành tọa kỵ của nhi tử nữ nhi, hài đồng sáu bảy tuổi cưỡi Bạch Hổ thong dong núi rừng, rất là tiêu dao sung sướng.
Thê tử Triệu Ngọc tu luyện kết thúc, nhìn nữ nhi chạy loạn trong núi, lo lắng nói.
"Tuyên Nhi, Tư Tư đều không có linh căn, cần sớm ngày đi thành trì phàm tục, tránh cho sau khi lớn lên khó giao lưu với thường nhân."