Dương Huyền giả bộ dè dặt hỏi: Vậy không tốt lắm đâu, vãn bối hoàn toàn không có tu vi, tính tuổi tác còn nhỏ.
Năm nay coi như ngươi đệ nhất!
Tôn Đại Lực bất đắc dĩ nói: Bảo bối bần đạo gom góp mấy trăm năm, sắp bị ngươi moi sạch rồi.
Được rồi.
Dương Huyền nhảy xuống, rơi vào ghế ngồi bên cạnh, xem như ngồi bên trái rất nhiều Yêu Vương.
Tiểu tử hiện tại làm thêm cái ghế thứ hai mươi bốn, chư vị ca ca ngày sau chiếu cố nhiều hơn, đừng tiếc linh quả linh tửu, truyền ra ngoài để người ta nói hẹp hòi!
Tượng Yêu Vương cười nói: Tên nhãi ngươi, da mặt cũng đặc biệt dày đi.
Tôn Đại Lực đang muốn nói giỡn, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm nghị, đứng dậy hướng về phía đông khom người thi lễ.
Cung nghênh lão tổ!
Chúng Yêu Vương nghe vậy vội vàng đứng dậy, quần yêu xung quang lôi đài trực tiếp quỳ xuống đất: Cung nghênh Đại Thánh!
Dương Huyền lập tức biết người đến là ai, trong mắt lóe lên dị sắc, khom người hành lễ theo.
Không cần đa lễ.
Người chưa đến âm thanh tới trước, sau đó nhìn thấy trên lôi đài, không biết từ đâu thêm một đạo sĩ mặt lông lá miệng Lôi Công (mỏ chim giống Lôi Chấn Tử), cười nói: Đi qua Thanh Vân Sơn, tiện tới xem một chút, hôm nay chính là tỷ thí đấu sức?
Tôn Đại Lực khom người nói: Chính là.
Tỷ thí đấu sức của yêu tộc Thanh Vân Sơn cử hành mấy trăm năm, đã sớm truyền ra khắp yêu tộc, rất nhiều yêu tộc ngoại giới đã từng nghe danh mà đến đây.
Tôn Đại Lực đối xử bình đẳng, người thắng đều có thể lấy đi điển tịch, càng làm cho nó tiếng tăm nổi bật.
Bần đạo vừa lúc quan sát một chút.
Tôn Trường Sinh cười nói: Gặp nhau tức là hữu duyên, người thắng có thể hướng bần đạo xin chỉ giáo, công pháp thần thông pháp bảo linh vật không gì không thể!
Hống hống hống ——
Quần yêu kích động ngửa mặt lên trời gầm vang, hơn hai mươi vị Yêu Vương cũng sinh ra hâm mộ, trong bọn họ có mấy vị từng tham gia đấu sức, đáng tiếc không thể hữu duyên với Yêu Thánh.
Tôn Đại Lực phất tay ngăn lại hoan hô, sâu kín nói: Lão tổ, ngài đã tới chậm, tỷ thí đã kết thúc.
Tôn Trường Sinh nhìn trời, còn chưa đến buổi trưa.
Làm sao nhanh như vậy?
Tôn Đại Lực chỉ vào Dương Huyền nói: Sau khi Dương tiểu hữu lên đài, tất cả yêu tộc nhận thua, liền thành đệ nhất.
Nhân tộc!
Tôn Trường Sinh ngạc nhiên lên tiếng, hai mắt linh quang quét qua.
Mới vừa hai mươi mốt tuổi, thế nhưng không có linh căn, không hề có chút tu vi, tại sao ngươi có khí lực lớn như vậy ?
Bẩm Đại Thánh.
Dương Huyền kiềm chế kích động trong lòng, nói: Vãn bối từ nhỏ đã thừa khí lực, cũng không biết nguyên nhân gì, sáu năm trước tham dự tỷ thí, liền được đệ nhất.
Mười lăm tuổi!
Tôn Trường Sinh thân hình chợt lóe, rơi vào bên cạnh Dương Huyền, vòng quanh vài vòng.
Thú vị! Thú vị! Bần đạo thế mà lại nhìn không ra lai lịch cân cước của ngươi, chẳng qya trên đầu không có nghiệp lực, có lẽ không phải là ma đầu chuyển thế, đáng tiếc đáng tiếc a!
Dương Huyền lộ vẻ mặt ảm đạm, hắn thường xuyên đến Hầu Sơn, chính là nghĩ tới vô tình gặp được Tôn Trường Sinh.
. . .
Trời sanh vô thượng thần lực, tất nhiên không phải là phàm tục, có lẽ có thể mượn thần thông của Tôn Trường Sinh tìm căn nguyên, sau khi đạt được lực lượng đi tìm phụ thân mẫu thân!
Tôn Trường Sinh sớm đã quên tỷ thí lôi đài, hưng phấn vò đầu bứt tai nói: Ngươi dùng khí lực lớn nhất đẩy bần đạo, xem xem cực hạn ở đâu, có lẽ có thể tìm được một hai nguồn gốc!
Đa tạ Đại Thánh.
Dương Huyền trong lòng thất kinh, biết được người ta tính tự mình tìm cách, khom người hành lễ đẩy Tôn Trường Sinh.
Lực lượng cuồng bạo mãnh liệt tuôn ra, đại yêu bình thường dễ dàng bị ném xuống mấy trăm trượng, rơi lên người Tôn Trường Sinh lại như đá chìm đáy biển, ngay cả đạo bào cũng không mảy may lay động.
Không tệ không tệ.
Tôn Trường Sinh nói: Nhưng cũng không quá huyền diệu, bần đạo nghe nói có Long Huyết Thảo, Lâm Ly Chân Long chi huyết, sau khi dùng sẽ sinh Long lực, so sánh với ngươi không kém bao nhiêu!
Dương Huyền dốc hết toàn lực, vẫn đẩy không động chút nào, thân cao bốn xích kia tựa như Thần Sơn Cự Nhạc.
Đại Thánh, xin cho vãn bối chút áp lực!
Tôn Trường Sinh khẽ gật đầu, cũng không thấy bất kỳ động tác nào, vô tận uy áp rơi lên người Dương Huyền.
Rống!
Thanh âm Dương Huyền trầm thấp, giống như tiếng sấm đánh, cái trán lộ ra hoa văn huyền diệu, thân hình đột nhiên tăng vọt tới trượng hai, cơ thể giống như rồng, lực lượng tăng vọt không chỉ gấp mười lần.
Tôn Trường Sinh nói: Có chút thú vị, nhưng so với thú non của Chân Long, Kỳ Lân còn kém một chút!
Chân Long!
Kỳ Lân!
Người anh em này lực lượng kinh khủng như vậy!
Quần yêu hoảng sợ lên tiếng, nghị luận rối rít, bên trong cơ thể của bọn họ ít nhiều đều có chút huyết mạch dị chủng, nhưng lão tổ tông có thể so sánh với Chân Long, Kỳ Lân, chênh lệch trong đó có thể nói là trời và đất.
Lại đến.
Âm thanh Dương Huyền rơi xuống, áp lực vô lượng đánh tới, gân cốt da thịt kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, giữa lỗ chân lông rỉ ra máu tươi đỏ thắm.
Rống!
Sau một tiếng gào thét, thân thể trượng hai lần nữa tăng vọt, toàn thân trên dưới hiện đầy hoa văn kì dị.
Dương Huyền cúi đầu mắt nhìn xuống, hai mắt đỏ ngầu như máu, hai bàn tay như mặt bàn bắt lấy Tôn Trường Sinh, giống như nhổ củ cải túm lôi lên.
Thú vị thú vị, lực lượng như vậy, vô địch trong thế hệ này!
Ánh mắt Tôn Trường Sinh quét qua hoa văn kia, trong nháy mắt ghi nhớ, so sánh với điển tịch tiên đạo mênh mông trong đầu, lại không một cái tương tự.
Tiên đạo căn nguyên từ quy luật vận chuyển của thiên địa, tất cả trận văn, cấm chế đều có chỗ tương thông, tương tự, dáng vẻ hoa văn này khác lạ, tất nhiên không phải trong phạm trù tiên đạo.
Nhưng có chút quen mắt.
Tôn Trường Sinh suy tư hồi lâu, cuối cùng từ trong một đoạn ký ức phát hiện, hoa văn có chút tương tự với quỷ thần mà sư tôn cúng tế.