Phần nhiều thì căn bản nhận không ra lịch, cự ưng tiếng kêu như trẻ con khóc, quái ngưu một chân phun ra lôi, dị điểu ba đầu sáu đuôi...
Dương Huyền cố gắng giao lưu, kết quả dị thú thực lực có thể so với Yêu Vương, Yêu Hoàng, thế nhưng không có bất kỳ linh trí nào, chỉ bằng dựa theo thiên tính bản năng tu luyện, đi săn.
Một năm trước Dương Huyền đánh chết tiểu dã trư da xanh bốn nanh, kết quả còn chưa kịp ăn đã bị phụ huynh của nó phát hiện, chạy suốt một năm mới thoát khỏi.
"Lập tức đi xuống chân núi!"
Dương Huyền nhìn ngọn núi gần trong gang tấc, không khỏi cảm thán sự to lớn của Vu Thần Điện, diện tích lãnh thổ vạn dặm cũng không dừng lại, tựa như một phương tiểu thế giới.
"Vu Thần có thể sánh với Thượng Giới chân tiên, chẳng lẻ tiên nhân đều có đại thần thông quay vần tạo hóa như vậy?"
Thu liễm tâm thần, Dương Huyền nhẹ chân nhẹ tay lên đường, cẩn thận tránh khỏi dị thú, một tháng sau rốt cục đi tới dưới chân núi.
Ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi xuyên thẳng trời xanh, giống như nối liền trời và đất, trụ trời Tiên và phàm, không biết cao bao nhiêu, cũng không biết điểm cuối thông đi nơi nào.
Mặc bên trụ trời có bậc thang, một trượng một bậc, hiển nhiên không phải chuẩn bị cho người .
Dương Huyền cất bước đi tới, đột nhiên cảm giác được thân thể nhiều thêm cổ áp lực, cẩn thận cảm ứng, áp lực thế mà tương đương trọng lượng cơ thể.
Lại lên một bước, áp lực gia tăng gấp đôi.
Liên tiếp lên hơn trăm cấp, thể trọng đang tăng gấp trăm lần.
"Đây chính là khảo nghiệm sao? Mỗi một bậc nhiều gấp đôi trọng lượng, nếu như có mười vạn bậc, gia tăng mấy ngàn vạn cân trọng lượng, vậy chỉ còn lại có thể tu."
"Quả nhiên, vu tộc coi trọng khí lực!"
Dương Huyền lộ vẻ vui mừng, hắn nghĩ không ra sư huynh ở bên ngoài, làm sao ảnh hưởng tuyển chọn trong Vu Thần Điện, chung quy vẫn là phải tự mình cố gắng.
Bậc thang phía trước đi lại dễ dàng, sau khi vượt qua vạn bậc mới bắt đầu chậm lại.
Sau mười vạn bậc, Dương Huyền đi một bước lại dừng, đi lên trăm bậc phải nghỉ ngơi hồi lâu, một tháng cũng đi không quá vạn bậc.
"Vu Thần khảo nghiệm quả nhiên không đơn giản, đi mười vạn bậc, trụ trời này vẫn không nhìn thấy điểm đầu!"
Dương Huyền nhìn xuống phía sau, mịt mờ sâu không thấy đáy, đứng ở độ cao mười vạn trượng dõi mắt trông về phía xa, gần nửa Vu Thần Điện rơi vào mi mắt.
"Thế mà có ngọn núi nhấp nhô, không phải là hoàn toàn là bình nguyên."
Nhìn hồi lâu, Dương Huyền lộ vẻ nghi ngờ, cảm thấy Vu Thần Điện có chút quen thuộc.
"Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng của ký ức truyền thừa ?"
Nghỉ ngơi gần nửa ngày, tiếp tục bò lên trên, bậc thang vô cùng vô tận, giống như là thiên đạo vô biên vô hạn chờ Dương Huyền thăm dò.
Trong Vu Thần Điện hoàn toàn nhô lên cao, chưa bao giờ có ban đêm.
Dương Huyền cũngkhông biết mình bò bao lâu, có lẽ một năm, có lẽ mười năm, cũng có lẽ là trăm năm...
Theo độ cao gia tăng, áp lực cũng càng thêm nặng nề, giống như cõng một ngọn núi trèo lên bậc thang, mỗi một bước đều dốc hết toàn lực.
"Mười lăm vạn..."
"Bao nhiêu năm trôi qua? Vẫn chưa tới đỉnh!"
"Hai mươi hai vạn một ngàn năm trăm bốn mươi bậc..."
"Ngọn núi này chẳng lẽ không có cuối, cho nên không phải là nơi truyền thừa của Vu Thần?"
"Ba mươi vạn bậc! Leo bất động, nếu không buông bỏ đi, truyền thừa này căn bản không có người nào cầm được..."
"..."
Dương Huyền đã mệt đến thần chí hoảng hốt, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thậm chí tính toán mời sư huynh xuất thủ, sau khi cứu phụ mẫu ra, còn quản gì truyền thừa Vu Thần khỉ gió này.
Hôm nay
Không biết cụ thể năm nào, Dương Huyền cúi người gục trên bậc thang, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Đã nghỉ ngơi non nửa tháng thời gian, rốt cục tiếp nhận được áp lực vài ngọn núi, đang định trèo lên một bậc nữa, bỗng nhiên áp lực trên lưng đột nhiên biến mất.
Dương Huyền nhất thời mất đi thăng bằng, bước chân rối loạn, lăn xuống mấy chục bậc thang mới dừng lại.
"Áp lực biến mất? Chẳng lẽ có người khác khác leo tới đỉnh núi?"
Dương Huyền mặt như đưa đám, nhớ lại từ lúc sinh ra đến nay, dựa vào thần lực trời sinh chưa bao giờ gặp trắc trở, hôm nay sớm một bước vào Vu Thần điện, lại thua triệt để như vậy.
Ông!
Phía trước linh sáng lấp lánh, ngưng tụ thành một cánh cửa.
Dương Huyền cố gắng bước vào trong đó, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, phục hồi tinh thần lại phát hiện đứng ở đỉnh núi.
Đỉnh núi là bình thai (nền đất bằng)phạm vi mấy trăm trượng, Dương Huyền nhìn một vòng xung quanh, phát hiện tám bậc thang đi thông đến đây.
"Xem ra ta không có chọn sai, vô luận từ hướng nào tiến vào Vu Thần Điện, đều có thể đi tới đỉnh núi. Nhưng mà, tại sao chỉ có mình mình, những người khác đâu?"
Dương Huyền trên mặt lộ nghi ngờ, giữa bình thai dâng lên một tế đàn phong cách cổ xưa, phía trên cung phụng một trái tim màu đỏ.
Trái tim cỡ nắm tay lơ lửng ở không trung, không ngừng co rút bành trướng, dĩ nhiên là vật sống tồn tại tách rời thân thể, phát ra tiếng vang thình thịch thình thịch như sấm đánh, trống đánh.
Trong nháy mắt trái tim xuất hiện, từng sợi tin tức truyền vào não hải Dương Huyền.
"Trăm người đầu tiên lên bậc thang trên núi, mở ra Truyền Tống Môn trên núi, đạt được tư cách tranh đoạt truyền thừa, người chiến thắng cuối cùng dung hợp Vu thần chi tâm, chuyển hóa thành vu tộc..."
Dương Huyền nhìn về phía bình thai trống rỗng, trơ trọi chỉ một mình mình.
"Trăm người đầu tiên? Chẳng lẽ Vu Thần Điện chỉ có một mình ta?"
Dương Huyền lúc này nhớ lại hứa hẹn của sư huynh, đột nhiên hiểu ra, chẳng trách có thể bảo đảm mình chiến thắng, chỉ cần nhân số tham gia một là được !
"Bái tạ sư huynh!"
Dương Huyền hướng về phía hư không khom người, từ từ đi tới trước tế đàn, vươn tay cầm lấy Vu Thần chi tâm.
Thình thịch thình thịch!