“Triệu Dao!”
“Ngươi là...”
Binh Bộ Thượng Thư bừng tỉnh nói: “Con trai của Dương Tấn?”
Dương Huyền gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi mẫu thân ta ở chỗ nào, đã ngàn năm không gặp, ta rất nhớ người!”
Chư chân thần có chút do dự, nếu hai người này tới gây sự thì nhất định phải làm gì đó để giữ thể diện cho Thiên Đình, kết quả là người ta đến tìm mẫu thân.
Vô luận là về tình hay về lý, hay là thực lực, đều không thể ngăn cản!
“Đạo hữu xin chờ một chút.”
Binh Bộ Thượng Thư lập tức truyền tin cho Thiên Đế, hỏi xem nên làm gì thì tốt.
“Hừ! Người nào mà cũng dám nhận người thân với trẫm?”
Thiên Đế lạnh giọng trả lời: “Đuổi bọn chúng đi, niệm tình cho nên không trách phạt chúng tội làm hỏng trận pháp!”
“???”
Bộ Binh Thượng Thư nảy sinh nghi ngờ, sao Thiên Đế từ trước tới nay luôn khéo đưa đẩy, giờ đây lại khăng khăng cố chấp như vậy.
Người trước mắt có thể so với chân thần, huống chi có quan hệ thân thích, cho dù không có thì cũng dựa vào, Thiên Đình há chẳng phải lại có thêm một cuộc đại chiến nữa!
Huống chi phong thần cũng không phải chiêu trò, sau này thực lực càng tăng lên, còn có thể khống chế núi Thanh Vân.
Nghĩ thế nào cũng có nhiều chỗ tốt, nhưng nghĩ khí Thiên Đế lại nghiêm khắc, không thể từ chối, Binh Bộ Thượng Thư chỉ có thể trịnh trọng nói.
“Thiên Đình không có người như vậy, các người mau rút lui đi!”
Dương Huyền khẽ cau mày, nhìn Tôn Trường Sinh, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
Mạch suy nghĩ của Nhân Tiên, Đại Vu nhanh đến nỗi lập tức nhận ra điều kỳ lạ, trên đường đến đây đã thống nhất, sẽ cứu mẫu thân trước sau đó mới đại náo Thiên Đình.
Lý do đương nhiên dễ tìm, ví dụ như Triệu Dao bị thương, ví dụ như sầu lo cái gì đó.
Dương Huyền cau mày truyền tin: “Sư huynh, bây giờ nên làm sao?”
“Cái gì mà làm sao, cứ làm theo trình tự!”
Tôn Trường Sinh vận lực, Thần côn biến thành vạn trượng, đập về phía các chư thần.
Thân hình Dương Huyền lắc lư, bốn mặt tám tay xuyên qua hư không, chớp mắt liền xuất hiện phía sau Thần Thái Tuế.
“Tiểu bối, ngươi dám!”
Thái Tuế Thần giọng giận giữ hét lên, thần quang hóa thành trường hà, trong nháy mắt nhấn chìm Dương Huyền trong đó.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên, thần quang trường hà vỡ vụn, Dương Huyền dùng hai tay nắm lấy thần bao hộ thân của Thái Tuế Thần, bóp nát trong lòng bàn tay, sáu cánh tay trong nháy mắt bắn ra ngàn ngàn quyền cước.
Thái Tuế Thần trong nháy mắt hóa thành tro bụi, hương hỏa thần lực lan tỏa, chớp mắt lại nguyên vẹn nhảy ra ngoài.
“Trên đời sao lại có thể có loại tu thân thế này?”
Hai vị chân thần ở bên cạnh thấy vậy thì cũng không dám khinh thường Dương Huyền nữa, ánh mắt giao nhau, cùng với Thái Tuế Thần kết thành Tam Tài trận pháp, ý đồ cùng nhau áp chế hắn.
“Chân thần, cũng chỉ như vậy!”
Dương Huyền lần đầu tiên tàn sát như trong truyền thuyết, nhưng không một chút sợ hãi, thay vào đó là trái tim Vu thần đập bang bang, khơi dậy bản chất hiếu chiến của Vu tộc.
“Xem chưởng đây!”
Ba thần một Vu, bốn đạo thân ảnh chiến đấu với nhau, không phân trên dưới.
Ở bên cạnh Tôn Trường Sinh đang một mình đấu với bảy người, vung Thần Côn, khiến cho chư thần ôm đầu bỏ chạy.
“Ha ha ha, một ngàn bảy trăm năm qua đi rồi mà vẫn là một đám phế vật!”
Chân thần Thiên Đình ngưng tụ hương hỏa nguyện lực, thực lực ngày càng thâm sâu, Thiên Đế thậm chí không yếu hơn so với Nhân Tiên, tuy nhiên so với tốc độc tăng trưởng pháp lực của Tôn Trường Sinh thì chậm hơn mười lần.
Hù—
Tôn Trường Sinh chơi vui quá, bèn nắm lấy một nắm lông khỉ thổi tung bay, hóa thành bốn vạn tám ngàn vượn hầu.
Tất cả vượn hầu đều mặc áo choàng, tay cầm binh khí Thần côn, chúng tụ tập xung quanh Tôn Trường Sinh, thi triển côn pháp giống hệt nhau.
“Các con, hãy cùng Lão Tôn đập tan Thiên Đình!”
Nói xong, Thần côn và bốn vạn tám ngàn thần binh cùng nhau xông về hướng Thiên Đình.
Âm thanh vang dội!
Trời đất im lặng trong giây lát, các chân thần đang chiến đấu với Dương Huyền cũng kinh ngạc dừng lại, chỉ thấy thân hình mười vị chân thần tan nát, căn bản không ngăn được một đòn của Thần côn.
Đông!
Khi thanh âm lọt vào trong tai, Dương Huyền cảm thấy màng nhĩ đau nhức dữ dội, ý nghĩ trong đầu vừa động, tai liền biến mất không thấy tăm tích.
Chỉ thấy một hố đen có kích thước hàn trăm dặm xuất hiện trên không, trong phạm vi toàn bộ trận pháp cấm chế đều biến thành hư vô, mặt đất phía dưới sụp đổ thành những thung lũng nứt nẻ.
Không biết có bao nhiêu chính thần, bị một đòn này đánh hồn phi phách tán.
Trận pháp mà Công bộ Thiên Đình dùng hàng ngàn năm thiết lập, cũng ngăn không nổi đòn tấn công của Tôn Trường Sinh, hoặc có thể nói là chặn được phần lớn, nếu không toàn bộ khu vực sẽ biến thành hư vô.
“Thật thống khoái! Thống khoái!”
Tôn Trường Sinh há miệng hít một hơi, phân thân vượn hầu uể oải không phấn chấn, lại lần nữa biến thành lông khỉ, vẫy tay nói.
“Sư đệ, chúng ta đến điện Lăng Tiêu xem xem.”
Dương Huyền liếc nhìn ba vị chân thần, đối phương lùi một bước nhượng bộ, không nhịn được khen ngợi, nói.
“Sư huynh thật là uy phong!”
Tôn Trường Sinh cười hắc hắc nói: “Bình thường thôi, đứng thứ ba ở Thần Châu.”
Dương Huyền kinh ngạc nói: “Vậy người thứ nhất là ai?”
“Đương nhiên là Sư Tôn.”
“Vậy thứ hai?”
“Đương nhiên là Ngưu ca!”
Khi đang nói chuyện, một người một khỉ đã đến bên ngoài điện Lăng Tiêu, chính thần đang canh giữ sợ hãi đến mức vội vàng tháo chạy.
Nhận hưởng bổng lộc của Thiên Đình, hoàn toàn không đáng để đưa đi chết.
Tôn Trường Sinh bước vào, cười ha ha nhìn Thiên Đế, tựa như ngàn năm trước.
“Lão Thiên Đế, Lão Tôn lại đến đây.”
Thiên Đế lạnh lùng quét mắt qua, không thèm để ý đến con khỉ này, nhìn đánh giá Dương Huyền một lát, nói: “Mẫu thân của ngươi, là đích tôn của trẫm, đang tu hành ở Thiên Trì, ngươi đừng đến quấy rầy!”