Chu Dịch mở phong cấm, tản ra hương rượu nồng nặc, mắt thấy rượu trong chén giống như ngọc thạch hổ phách. Rượu ngon như vậy, trên trời chưa từng có.
Tôn Trường Sinh sau khi ngồi xuống thì giới thiệu: Tam đệ, vị này là sư đệ thay mặt sư phụ thu nhận đồ đệ, Dương Huyền, từ nay bốn người chúng ta sẽ như huynh đệ, trên trời dưới đất tung hoành vô địch!
Trong lòng Chu Dịch đè nén hỏa khí, cười nói: Vậy thì gọi là tứ đệ? Lý thì phải như vậy.
Dương Huyền chắp tay nói: bái kiến tam ca, nhị ca, đại ca! Năm đó phụ mẫu ta ẩn cư ở núi Thanh Vân, nếu không nhờ đại ca tam ca chăm sóc, có lẽ sớm đã bị ma đầu bắt đi rồi.
....
Chu Dịch giả vờ kinh ngạc, già vờ nghĩ lại một lúc, nói.
Khoảng một ngàn năm trăm năm trước, có một đôi vợ chồng đến chân núi, bần đạo tình cờ xuất quan, triển pháp tiêu diệt ma đầu, chẳng lẽ là phụ mẫu của tứ đệ?
Bái tạ tam ca.
Dương Huyền vội vàng đứng dậy hành lễ nói: phụ mẫu ta thường xuyên nhắc tới chuyện này, rất là cảm kích, hôm nay biết được ân công, cảm kích rơi nước mắt.
Đây là duyên phận!
Chu Dịch vội đỡ Dương Huyền dậy, hận không thể cho mình một cái bạt tai, quyết định sau này bớt lo việc bao đồng.
Hành thiện tích đức chưa chắc đã có báo tốt, chỉ cần ông trời không muốn ngươi sống tốt, vậy thì làm một vạn chuyện tốt, nghiệp lực ngược lại còn tăng đến một ngàn cái đầu bò!!!
Tôn Trường Sinh thấy cảnh này, thì kích động gãi đầu gãi tai.
Lão Tôn được Ngưu ca chỉ điểm cầu tiên, tứ đệ được hắn truyền đạo, tam đệ lại cứu phụ mẫu của tứ đệ, tương lai tam đệ đột phá Nhân Tiên, Thiên Đình mà dám ngăn, đánh nát Thần Châu cũng không hối tiếc!
Dương Huyền gật đầu nói: nên phải như vậy!
Khóe miệng Chu Dich giật giật, hai tên gia hỏa này gần đây nghiệp lực sẽ không ít.
Ò!
Hoàng Ngưu nhanh chóng đổi chủ đề, đừng tiếp tục nói cái đề tài đạp nát Thiên Đình hủy diệt Thần Châu các loại, nghe giống như bốn đại ma đầu tụ họp, hắn cười nói.
Bốn huynh đệ chúng ta, ba người tiên thiên ngân cước, một người là Vy tộc thượng cổ, thật sự là huyền ảo!
Chu Dịch khẽ gật đầu, Ngưu Nhi vẫn là chiếm được lòng trẫm, hắn rót rượu cho bốn người, lại lấy ra rất nhiều linh quả quý hiếm, thuận theo nói.
Tứ đệ, nghe nói Vu tộc, trong điển tịch chỉ có ghi chép lại mấy câu, vẫn mong thỉnh giáo nguyên nhân vì sao lại bị tiêu diệt?
“Cái này Lão Tôn biết, đây thật sự là một bí mật lớn.”
Tôn Trường Sinh không đợi Dương Huyền mở miệng, hắn nóng lòng muốn khoe khoang, nhưng cũng biết thi triển pháp ngăn người ngoài nghe được cuộc nói chuyện: thời thượng cổ, trên thế gian này chỉ có Vu tộc và Nhị tộc.”
Sau đó lặp lại lời của Vu thần một lần, chỉ có nhân tộc là khách ngoại lai, đã là chuyện nghe rợn cả người.
Chu Dịch thỉnh thoảng hỏi một hai câu, biết được nghiệp lực nhất định phải có vật bảo trấn áp, biết được sau thi thiên trụ bị đứt mới có thể khôi phục, Thiên đạo cũng có quy luật vận hành của mình.
Chu Dịch nói: như vậy xem ra, thế giới với thế giới không phân cao thấp, chỉ có phân thăng trầm mạnh yếu. Thực là như vậy.
Dương Huyền nói: Sau khi trên trời xuất hiện lỗ thủng, không chỉ có tu sĩ tiên giới mà còn có rất nhiều khách dị thế. Theo như lời Vu thần nói, một thế giới trôi nổi trong hư không vô tận, giống như những bong bóng lớn.
Thế giới này xuất hiện lỗ hổng, sinh linh lang thang trong hư không, có thể dễ dàng bị lọt vào! Chu Dịch hơi nheo mắt lại, đột nhiên xuất hiện ý nghĩ kỳ quái.
Có lẽ kiếp trước của hắn cũng trôi nổi trong hư không vô tận, tương lai nếu thực lực đủ mạnh, có thể tìm được vị trí của mình.
Chỉ là tìm được thì sao, một vạn năm quá lâu, tất cả mọi người đều đã qua đời. So với thế giới này, nó đã trở thành một nước xa lạ!
Chu Dịch thu hồi tâm tư, nói: Tứ đệ, có thể xem Thiên trụ, vật bảo bối của trời đất này, có lẽ sẽ ngộ ra nhiều điều huyền diệu.
Đương nhiên.
Dương Huyền không chút do dự, từ trong tay áo lấy ra thiên trụ.
Cành cây xanh lục, giống như vật sống, thời thời khắc khắc đầu có thể tản ra linh khí, không phải sau khi hấp thụ linh dược mà phân tán, mà là sinh trưởng từ trong hư không.
Kiến Mộc!
Chu Dịch lập tức cảm giác được vật này là một đoạn Kiến Mộc, nhưng không phải là gốc, nhưng so với gốc còn mạnh hơn rất nhiều.
Thực sự rất huyền dị, chỉ là sinh trưởng ngàn vạn năm, chúng ta cũng không đợi được đến ngày đó để nhìn. Hắc hắc hắc, vậy phải xem bản lĩnh của tứ đệ rồi.
......
Tôn Trường Sinh cười kỳ quái: mấy trăm năm, Đào Sơn lại có hậu duệ Vu tộc, ngàn năm nữa số lượng nhất định sẽ vượt qua mười vạn, có thể triển pháp thúc chín.
Dương Huyền sớm đã không còn là một cậu bé như trước, đã trải qua rất nhiều chuyện người, trịnh trọng gật đầu. Chuyện này liên quan đến sự hưng thịnh của Vu tộc, ta phải tiếp tục cố gắng!
Chu Dịch thấy trong mắt Dương Huyền ngập tràn khâm phục, việc này thật sự là một người sinh sôi một tộc, may là Vu tộc không như nhân tộc, nếu không thì sẽ mệt chết.
Tứ đệ, có thể thi triển tài năng của mình, để bần đạo mở rộng tầm mắt được không?
Đương nhiên có thể, pháp này xuất phát từ Vu Tổ, truyền thuyết nói rằng xuân thần, mộc thần, cai trị tất cả linh vật hành mộc trên thế gian.
Dương Huyền tay bấm pháp quyết, trong lòng bàn tay nứt ra thần quang màu xanh lục, ngưng tụ thành chất lỏng màu xanh lục bảo. Nước hòa vào kiến mộc, sức sống càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Pháp thuật này.
Chu Dịch cẩn thận cảm nhận, nước màu xanh lục rất giống với ngọc lộ tạo hóa, nhưng loại trước tiêu hao là khí huyết, loại sau là tiêu hao thọ nguyên.
Sau khi suy nghĩ một lúc, lập tức ngộ ra nguồn gốc của ngọc lộ.
Tu sĩ đối với linh dược rất phụ thuộc, tiên giới sau khi xâm chiếm thế giới này, khi thấy thần thông linh dược thúc chín chắc chắn sẽ thấy thèm. Sau nhiều lần sửa đổi, từ thần thông của Vu tộc biến thành Ngọc Lộ quyết.
0