Chu Dịch bẩm báo nói: "Ngày hôm trước bệ hạ đi Dao Hoa Cung..."
"Hừ hừ!"
Từ công công hừ lạnh hai tiếng, mặt mũi càng thêm âm trầm, hắn là người của Nguyên quý phi Chung Túy Cung.
Nhi tử Nguyên quý phi là Nhị hoàng tử, hiện tại có khả năng kế vị nhất, nghe nói Hoa quý phi lót đường cho Ngũ hoàng tử, tất nhiên sinh lòng chán ghét, cảnh giác.
Sớm biết tin tức, cũng dễ ứng đối.
"Tiểu Dịch Tử làm không tệ, đây là Nam Châu mà Nguyên Phi nương nương thưởng, ban cho ngươi, ngày sau làm việc cho tốt."
Chu Dịch hai tay đang cầm Nam Châu, đông đông đông dập đầu: "Bái tạ cha nuôi ban ơn."
"Đi xuống đi."
Từ công công hài lòng gật đầu, tiểu tử đến từ nông thôn này, vốn là nhìn ở mặt mũi của Ôn công công thu vào dưới trướng, không ngờ có chút cơ trí, làm việc cũng nhanh nhẹn.
Chu Dịch khom người thối lui khỏi điện, ở bên tường chờ giây lát, nhìn thấy Tiểu Vân Tử đi ra ngoài.
"Vân đại ca, mấy ngày không thấy rất là tưởng niệm."
Tiểu Vân Tử ở trước mặt Từ công công thì khom lưng khuỵu gối, đi ra ngoài thì ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt cao hơn đầu: "Tên nhãi ngươi rất biết làm cha nuôi vui vẻ a?"
Trong tiếng nói có mấy phần trách cứ, cũng có mấy phần kiêng kỵ.
"Đây đều là Vân đại ca dạy bảo."
Chu Dịch lấy ra Nam Châu vừa được ban, hỏi: "Vân đại ca, ta là người quê mùa, nào gặp qua loại bảo bối như Nam Châu, không biết trị giá mấy lượng bạc?"
"Mấy lượng? Hừ!"
Tiểu Vân Tử đang muốn khinh thường mấy câu, giễu cợt lớp người quê mùa không có kiến thức, thấy dáng vẻ nịnh nọt của Chu Dịch, bỗng nhiên trong lòng thoáng động nói.
"Đây cũng là Nguyên Phi nương nương ban, có thế nào cũng đáng một trăm tám mươi lượng!"
"Mắc như vậy a."
Chu Dịch giả vờ sợ hãi than, lại nói: "Ta heo núi ăn không được trấu, nào hiểu được thưởng thức châu ngọc, chỉ thích vàng bạc, nếu không Vân đại ca mua?"
Tiểu Vân Tử mặt tràn đầy tham lam: "Vậy ta đồng ý thu."
Chu Dịch hai tay dâng lên: "Làm phiền Vân đại ca."
Tiểu Vân Tử thuần thục thu hồi Nam Châu, sờ sờ ống tay áo, mặt lộ vẻ khó xử: "Hôm nay ra cửa không mang ngân phiếu, nếu không ngươi theo ta đến chỗ ở lấy?"
"Vậy quá phiền toái."
Chu Dịch đáy mắt hiện lên lạnh lẽo, trên mặt lại là tươi cười: "Ngày nào Vân đại ca mang tiền, đưa cho ta cũng được."
"Hảo hảo hảo!"
Tiểu Vân Tử khanh khách cười quái dị, vỗ bả vai Chu Dịch: "Tiểu tử ngươi, có thể thành đại sự."
"Mượn cát ngôn của Vân đại ca."
Chu Dịch liên tục khom người, đợi tiểu Vân Tử trở lại trong điện, xoay người sắc mặt đột nhiên âm trầm.
Cuốn tập nhỏ trong lòng, lại ghi xuống một khoản!
—— Hoằng Vũ năm ba mươi bốn, hai mươi ba tháng chín, Tiểu Vân Tử lừa gạt một viên Nam Châu!
"Từng khoản nợ, ta sớm muộn gì đều phải thanh toán."
Chu Dịch trên đường trở về, theo thói quen khom lưng, hai cánh tay giao trước người, gặp phải nội thị không nhận ra trước tiên nhường đường, gặp phải quen biết gật đầu lấy lòng.
Gặp phải quý nhân trong cung, quỳ trên mặt đất lễ bái.
Đi qua từng tầng tầng thành cung, bóng đêm như nước, hàn ý đập vào người, rốt cục trở lại nơi ở Bính Tam Xá.
Tiểu Chính Tử, Tiểu Viên Tử đang tự thoại, đàm luận Ty Lễ Giám chưởng ấn Sở công công, bởi vì tuổi quá lớn, tự xin đi thủ hoàng lăng, vị trí trống không.
Chu Dịch gặp qua Sở công công mấy lần, đa số thời điểm theo bên người bệ hạ.
Có lần đơn độc gặp được, xung quanh mười mấy nội thị vây lấy Sở công công, so sánh với quý nhân trong cung còn uy phong hơn.
Tin đồn hoàng tử hoàng nữ thấy Sở công công, đều thân thiết gọi một tiếng Sở đại nhân, Sở thiên tuế, đủ thấy địa vị trong cung, cha nuôi Từ công công cũng chỉ là hàng cháu chắt.
Nửa đêm tỉnh mộng, Chu Dịch đã từng mặc sức tưởng tượng: Vị trí đó có thể giành lấy !
Dĩ nhiên, cũng chỉ là nằm mộng, ngay cả nói mớ cũng không dám nói ra ......
"Chính ca nhi, Sở công công là sao sẽ thất thế?"
Chu Dịch sẽ không thật sự cho rằng Sở công công chán ghét quyền thế, tự nguyện cáo lão thủ hoàng lăng.
Nội thị bởi vì chặt đứt mệnh căn, nhất định vô hậu, cho nên khi còn sống đều cực kỳ tham tiền, tham quyền, đến chết cũng không nguyện buông tay.
Tiểu Chính Tử nói: "Nghe đồn liên quan đến phế thái tử!"
Phế thái tử là một trong cấm kỵ của Đại Khánh triều.
Đương kim bệ hạ tinh thông Đạo gia dưỡng sinh chi đạo, từ mười tuổi lên ngôi đến nay, ước chừng làm sáu mươi cái long ỷ, nhìn dáng vẻ thân nhẹ thể kiện, còn có thể ngồi thêm mười năm.
"Trên đời há có thái tử bốn mươi năm!"
Đây là khẩu hiệu mười năm trước hô lên phế thái tử, tại đại thọ sáu mươi năm của bệ hạ, mai phục năm trăm tên đao phủ.
Lấy rơi chén làm hiệu!
Năm trăm đao phủ còn không kịp lao ra, đã bị Nội Thị Ty dọn dẹp sạch sẽ, bệ hạ tại chỗ huỷ bỏ thái tử chi vị, giam cầm ở Tư Ân Điện, góc Đông Nam hoàng cung.
Từ đó về sau, Đại Khánh không còn thái tử.
Đại thần trong triều nhiều lần tấu lên, thỉnh sớm định nền tảng lập quốc, Hoằng Vũ Đế lấy các loại lý do cự tuyệt.
Nhị, Tam, Tứ hoàng tử tranh đoạt mười năm, hôm nay lại có người mới gia nhập chiến cuộc, cũng không biết người nào có thể cười đến cuối cùng.
Chu Dịch tất nhiên ủng hộ Nhị hoàng tử, cho dù trong cung đồn Nhị hoàng tử thiên tính tàn bạo, dễ giận thích giết chóc, nhưng báiTừ công công làm cha nuôi, sẽ không có lựa chọn khác!
Tương lai Nhị hoàng tử lên ngôi, Chu Dịch cũng có thể lên nhờ xe, thăng làm nội thị có phẩm cấp, chính là trở thành "Chu công công ".
Về phần tân quân có hoang dâm hưởng lạc hay không, có tàn bạo ngược dân hay không, vậy thì cũng không liên quan đến "Chu công công ".
"Chu công công " sẽ đón cha nương vào trong kinh, lại tìm sai dịch triều đình, từ đó liền thành lão gia, không còn là tên nhà quê mặc người khi dễ nữa!