
Chu Dịch bị làm cho sợ đến vội vàng đánh chính mình, mặc niệm tam cương ngũ thường, trung quân thể nước, vì bệ hạ quên mình phục vụ...
Cái ý niệm kinh khủng này lại giống như là cỏ dại, làm sao cũng cắt không xong ngắt không chết.
Người tham lam, vĩnh viễn không chừng mực!
Chu Dịch từng chỉ muốn kiếm bạc gửi về đến nhà để cho cha nương mua bánh bao, sau lại muốn đón cha mẹ đến kinh đô, bạc không thiếu lại muốn quyền lực.
Đã không còn là động vật lớn lên giống người năm đó, đói thì ăn, khát thì uống, mệt thì ngủ!
Đấu tranh trong cung không ảnh hưởng tới bệ hạ. Chỉ cần ở lúc mấu chốt, gật đầu, phát biểu thì quyết định vận mệnh rất nhiều người. Dù sao nội thị chỉ là gia nô, để gia nô đấu đến đấu đi mới có thể càng trung tâm với chủ tử.
Thời gian rét đậm.
Ngự hoa viên hàn phong gào thét, cành khô chập chờn.
Chu Dịch đứng bên cạnh đình, mặc áo mỏng bốn mùa không đổi, có chân khí cực kỳ hùng hậu hộ thể nên cũng không thấy rét lạnh. Thân thể hơi khom, trong cơ thể không ngừng vận chuyển Quỳ Hoa Bảo Điển.
Đây là kỹ xảo mới lĩnh ngộ vài ngày trước đó, không còn câu nệ phải ngồi xuống, cho dù hành tẩu ngồi nằm đều có thể không ngừng vận chuyển công pháp. Chân khí không ngừng tăng trưởng, Chu Dịch không nói rõ ràng được cụ thể dày đến mức nào.
Mấy năm trước chân khí trong đan điền giống như mây mù, sau đó ngưng tụ thành dòng nước, bây giờ như giang hà, mãnh liệt không dứt.
"Hôm qua nói bóng nói gió, Chính ca nhi, Viên ca nhi tu luyện mười năm cũng không thể tự hành vận chuyển, chẳng lẽ tư chất ta bình thường, ngộ tính lại phi phàm?"
"Hay là hai vị ca ca có chỗ đề phòng, nói dối!"
Bây giờ Chu Dịch ai cũng không tin hoặc là không dám hoàn toàn tin tưởng, trong cung ăn, ngủ đều phải mở mắt.
Đang suy tư.
Một giọng nói lanh lảnh truyền đến, nghe có mấy phần quen thuộc.
"Bệ hạ giá lâm!"
Động tác của Chu Dịch càng nhanh hơn tư duy, lời còn chưa dứt đã ngay ngắn quỳ xuống đất, yên lặng chờ Hoằng Vũ Đế từ xa đến gần.
Vậy mà chưa đi đến Giáng Tuyết Hiên, đi tới đình.
Lập tức có cung nữ tùy hành bưng trà bánh trái cây tới, Nguyên Phi nương nương đồng hành tự mình hầu hạ Hoằng Vũ Đế nhấm nháp.
Chu Dịch chậm rãi di chuyển, không để lại dấu vết đi tới hai bước, vừa lúc để trụ đình che thân hình, mình còn chưa tới lúc "Tranh thủ tình cảm", vậy cũng chớ thò đầu ra.
Khóe mắt khẽ liếc, nội thị hầu hạ bên cạnh Hoằng Vũ Đế chính là Viên Tử.
Hôm nay Viên Tử đổi lại áo bào đỏ, không còn là theo đuôi Chính tử hôm qua, đứng trong đình rất có khí thế.
"Ti Lễ Giám, Tùy Đường công công!"
Trong mắt Chu Dịch lộ ra vẻ hâm mộ, không cần nói quyền lực khác, chỉ là tùy hành bệ hạ đã là vinh hạnh vô thượng.
"Ha ha ha..."
Lúc này, Hoằng Vũ Đế trong đình nghe Nguyên Phi kể chuyện tiếu lâm, cười ha ha ha.
Hoàng đế cười một tiếng, khí hậu lập tức từ đông vào xuân.
Nội thị cung nữ đi theo nhao nhao hé miệng cổ động.
Hoằng Vũ Đế và Nguyên Phi phu thê tình thâm, nói cười yến yến, dáng vẻ vợ chồng hòa thuận.
Hai người nói chuyện một hồi, có lẽ là bên ngoài có chút lạnh, đứng dậy đi vào hiên nghỉ ngơi. Hoằng Vũ Đế đi ngang qua một gốc Hải Đường, chợt dừng bước, hỏi thăm nội thị phòng thủ bên cạnh.
"Trẫm nhớ gốc Hải Đường này năm nay hình như chưa nở hoa?"
Nội thị phù phù quỳ xuống, lắc đầu liên tục nói không biết, chờ sau đó đi hỏi thăm Ti Thiết Giám.
Nguyên Phi tiến lên cẩn thận nhìn nhìn, nói: "Cây này quá già rồi, không nở hoa được. Thần thiếp sai người đưa một gốc cây mới từ Giang Ninh tới, bảo đảm sang năm sắc màu rực rỡ."
"Ừm."
Hoằng Vũ Đế khẽ vuốt cằm: "Trẫm suýt chút quên đi, nhà mẹ đẻ ái phi ở Giang Ninh, nhưng mà đưa một gốc cây mới thì miễn đi. Trẫm muốn một gốc, nơi đó phải vơ vét trăm cây, tác động đến hơn vạn bách tính!"
Nguyên Phi hơi cúi người, tán thán: "Bệ hạ yêu dân như con, là Thánh Quân thiên cổ."
"Ái phi quá khen rồi, trẫm cũng vì bảo vệ cơ nghiệp tổ tông."
Hoằng Võ Đế nói: "Trẫm nhớ còn có mấy phong tấu chương chưa xử lý, hôm nay xin lỗi không tiếp được ái phi."
Dứt lời, không thèm để ý sắc mặt Nguyên Phi, quay người rời khỏi Giáng Tuyết Hiên.
Viên Tử theo sát phía sau, nội thị cung nữ khác đuổi theo, để lại một mình Nguyên Phi.
Một màn này rơi vào mắt Chu Dịch.
"Cha nuôi thường nói Nguyên Phi được sủng ái, chỉ là dáng vẻ như vậy, không phải chỗ dựa tốt..."
Chu Dịch ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, vừa nãy Nguyên Phi nói ra chữ "Già", sắc mặt Hoằng Vũ Đế thoáng cái âm trầm, sau đó tìm lý do phất tay áo rời đi.
"Cây già, thay cây mới, bệ hạ cũng già, có phải hay không cũng đổi mới?"
Đạo lý Chu Dịch đều hiểu, Nguyên Phi lại không lựa lời nói.
Trong cung kiêng kị nhiều, "Vì Tôn Giả Húy" chỉ là trụ cột nhất, những chữ khác như già, bệnh, tử đều là có thể không nói thì không nói.
Không thể không nói thì lập lờ nước đôi hoặc tìm chữ thay thế.
Ví dụ như hôm nay Nguyên Phi nói chữ già, chọc giận bệ hạ, năm ngoái Khôn Ninh Cung có hầu nữ nói chữ "Phế", hoàng hậu cho người kéo ra ngoài dùng trượng đánh chết.
"Trân Quý Phi nói, người thiếu cái gì nhất thì muốn cái đó nhất!"
Chu Dịch phòng thủ ngự hoa viên, từng nghe Trân Quý Phi âm thầm trào phúng Hoa Quý Phi, nói nhà nàng là đầu binh, hết lần này tới lần khác thích học đòi văn vẻ.
Thật tình không biết, Trân Quý Phi biết người mà không biết.
Trân Quý Phi thư hương thế gia, tổ tiên ba đời đều tiến sĩ, lại đều đứng hàng triều ban, hết lần này tới lần khác nàng thích xem binh thư, lúc nói chuyện với bệ hạ khoe khoang quân trận chi pháp.
"Dựa theo thuyết pháp như vậy, chỉ sợ bệ hạ là thiên bất giả niên, thiếu thọ!"
Chu Dịch ánh mắt lấp lóe, mỗi lần hoàng quyền thay đổi, trong cung sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu, so rung chuyển Sở công công đưa tới còn kịch liệt gấp mười gấp trăm lần.