Chu Dịch vẫy tay, không cần nói nhiều chắc Tiểu Khúc Tử cũng hiểu nên làm như thế nào.
Thật sự không nghĩ ra hoặc không dám ngồi, vậy tìm lý do đánh chết, đổi một đứa con nuôi nghe lời, thông minh khác.
Quả nhiên.
Nửa tháng sau.
Cống phấm điểm tâm của Thôi gia biến chất, Vân quý phi ăn hỏng bụng, bị nghi ngờ mưu hại hậu cung.
Cửa hiệu trăm năm bị xét nhà, cả nhà 48 mạng đều bị lưu đày.
Trong cung, đám người Tiểu Hành Tử, Tiểu Xuân Tử, Tông công công nhận hối lộ của Thôi gia, hoặc ném đi gác hoàng lăng, hoặc kéo ra ngoài đánh chết, hoặc trượt chân rơi xuống giếng.
Cách hơn nửa năm, uy danh hung ác của Dịch công công lại bao trùm nội thị tư.
Hôm nay.
Trị Điện Giam.
Chu Dịch đang ngồi nhấm nháp trà, nghe con nuôi mới nhận kể chuyện cười.
Mấy ngày trước vừa mới xử hai người, lập tức có người bái nhập dưới trướng, đảm bảo lúc nào cũng có mười tám người đi theo.
Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh của Tiểu Khúc Tử: “Cha nuôi, đã kiểm kê xong tài sản tang bạc.”
“Vào đi.”
Chu Dịch liếc mắt ra hiệu, mười mấy nội thị lui ra sau, khom người đứng hầu hạ.
Tiểu Khúc Tử đi vào quỳ xuống trước mặt Chu Dịch, hai tay dâng sổ sách: “Cha nuôi, tài sản của Thôi gia và những nghi phạm liên quan, tổng cộng thu được 50 vạn lượng và các cửa hàng, ruộng đất.”
Chu Dịch lật mấy tờ: “Chỉ là một cửa hàng điểm tâm thôi chỉ cống nạp 5 năm cống phẩm, lại có thể tích cóp được gần trăm vạn, bạc của triều đình cũng quá dễ kiếm.”
Tiểu Khúc Tử nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ chỉ có 30 lượng bạc, Thôi Thượng Thư bỏ thêm 20 vạn lượng, lén truyền lời cho cha nuôi.”
Chu Dịch khép lại sổ sách: “Nói gì?”
Tiểu Khúc Tử nói: “Thôi Thượng Thư nói những cống phẩm không sạch sẽ kia không được đưa đến điện Di Xuân, tránh làm hỏng thân thể của quý nhân.”
“20 vạn lượng, Thôi đại nhận thật sự bỏ được!”
Chu Dịch kiểm kê tài sản của Thôi thị, hai nhà cũng không có quan hệ họ hàng gì, nhưng Thôi Thượng Thư có thể hiểu được giết gà dọa khỉ, lại dâng lên vàng thật bạc trắng.
“Làm theo lời Thôi đại nhân đi, chọn cống phẩm thượng đẳng đưa đến điện Di Xuân.”
“Cha nuôi, chẳng nhẽ bỏ qua chuyện này?”
Tiểu Khúc Tử đã nắm rõ tính tình của cha nuôi, có thể nói có thù sẽ báo, một khi có thù hận, cho dù chờ 18 năm cũng phải trả thù lại.
“Chúng ta không thể nhận bạc không làm gì!”
Chu Dịch ngẩng đầu nhìn về phía điện Di Xuân, cong miệng, nở nụ cười quỷ dị.
“Có vài thứ chớ nên cưỡng cầu, sẽ chết người…”
Dưỡng Tâm Điện.
Giờ Tý đã qua.
Chính Thống Đế còn phê duyệt tấu chương, liên tục lật ra vài phong, tất cả đều tấu Bình Tây Vương. Tung binh cướp bóc, tùy ý tàn sát, tham ô quân lương, ý đồ mưu phản...
Gần như tất cả tội ác có thể liên quan đến đều gắn lên người Bình Tây Vương, dù sao chức trách Ngự Sử là nghe phong phanh tấu chuyện, sau này giao cho tam ti điều tra.
Trong quá trình điều tra làm chút thủ đoạn, không có cũng biến thành có. Vũ phu mọi rợ tiến vào triều đình, làm sao cũng không đấu lại văn thần, dù sao thuật nghiệp hữu chuyên công!
"Cả triều văn võ đều là đám lấn yếu sợ mạnh, chỉ dám tấu Bình Tây Vương với trẫm."
Chính Thống Đế ném tấu chương qua một bên, lạnh lùng nói: "Phùng ái khanh đánh xuống cương thổ, đều là quốc triều trì hạ, vị phía bắc đều sắp kiến quốc xưng chế!"
Viên công công khom người hầu hạ, lúc này cũng không thể chen vào nói. Việc quan hệ quốc triều an nguy, nói đúng là can thiệp triều chính, nói sai người không có.
Lúc này.
Phòng thủ nội thị phía sau cửa tiến đến thông báo: "Bệ hạ, Dịch công công cầu kiến."
Chính Thống Đế mặt lộ vẻ nghi hoặc, đã trễ như vậy còn tới làm cái gì, gật đầu nói: "Dẫn hắn tiến vào."
"Bái kiến bệ hạ..."
Chu Dịch theo bộ khoái chạy vào cửa, quỳ xuống đất ba hô vạn tuế, hai tay giơ cao sổ sách.
"Nô tỳ xét xử Ngự Dụng Giám tham ô án, được tang ngân, điền sản ruộng đất cộng lại chừng tám mươi vạn lượng, số lượng lớn không dám trì hoãn, trong đêm báo cáo bệ hạ!"
"Trình lên."
Chính Thống Đế lật xem sổ ghi chép, trên mặt lộ ra ý cười, xem Chu Dịch như đao, quả nhiên dùng tốt.
Quân lương tây chinh toàn bộ đến từ Chu Dịch xét nhà, lần này sắp diệt quốc, liên quan đến quốc triều phổ biến tân chính, có thể nói công huân rất cao.
"Dịch Tử làm không tệ, muốn cái gì?"
Chu Dịch dập đầu nói: "Nô tỳ có thể làm việc cho bệ hạ, lẽ ra cúc cung tận tụy, không cầu ban thưởng gì."
"Trẫm có công tất thưởng!"
Chính Thống Đế nói ra: "Năm sau triều đình sẽ thanh lượng đồng ruộng thiên hạ, việc này liên quan rất nặng, tất nhiên có người cấu kết tư lại, báo cáo sai giấu diếm."
"Ngươi lấy tinh anh từ Trị Điện Giám, tự xưng Giám Sát Ti, chuyên môn phụ trách nhìn chằm chằm đo đạc đồng ruộng!"
Chu Dịch nghe vậy không khỏi thầm mắng, cái này không phải ban thưởng, rõ ràng là phân chia việc phải làm. Chỗ tốt chính là lại chấp chưởng một bộ môn mới, Giám Sát Ti phụ trách sự vụ ngoài cung, tăng trưởng quyền hành của Chu Dịch, theo một ý nghĩa nào đó cũng được xưng là ban thưởng.
"Nô tỳ bái tạ bệ hạ."
Chu Dịch hỏi: "Bệ hạ, Giám Sát Ti này có thể đơn độc mở nha hay không?"
Chính Thống Đế trầm ngâm một lát, khẽ vuốt cằm.
"Chuẩn!"
"Nô tỳ tuân chỉ."
Chu Dịch lập tức vui vẻ ra mặt, ba gõ chín bái lui ra Cần Chính Điện.
Ngoại điện, cổng.
Nội thị phòng thủ báo cáo: "Đề Đốc Nhân, gần mấy ngày nay bệ hạ phê duyệt tấu chương, nhiều lần đề cập phía bắc, rất là bất mãn với sở tác sở vi của vị kia."
"Ta biết."
Chu Dịch lấy từ ống tay áo ra tấm ngân phiếu, thưởng cho nội thị: "Làm rất tốt, ta coi trọng ngươi u..."
Trong cung chờ hơn mười năm, sớm đã tinh thông các loại kỹ năng bánh vẽ, tùy ý động viên vài câu, nội thị phòng thủ lập tức cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể tại chỗ nhận làm cha nuôi.