"Quốc tặc, người người có thể tru diệt!"
"Quốc tặc? Ta không đảm đương nổi."
Chu Dịch lạnh lùng nói: "Bệ hạ đo đạc đồng ruộng là vì lê dân bách tính, Thôi đại nhân vì bản thân tư dục, lại sai sử sĩ tử phản đối, ta thấy ngươi càng giống là quốc tặc!"
Thôi Thượng thư cả giận nói: "Lão phu chưa từng sai sử sĩ tử?"
"Chuyện này ngươi đi nói với bệ hạ đi."
Chu Dịch lung lay lời khai trong tay, chờ công công phòng thủ thông báo, khom người tiến vào điện, một đường trượt quỳ đến trước mặt Chính Thống Đế, ba gõ chín bái hô to vạn tuế.
"Ngươi cái thằng này thật to gan!"
Chính Thống Đế nghiêm nghị quát lớn, nắm nghiên mực góc bàn đập tới.
Chu Dịch không dám vận chuyển chân khí ngăn cản, không tránh không né, mặc cho nghiên mực đập vỡ cái trán, máu tươi lập tức chảy xuôi.
"Nô tỳ biết tội!"
Bệ hạ nói chuyện tuyệt không thể phản bác, cho dù Chu Dịch có lời khai nơi tay cũng nên nhận tội trước, đông đông đông dập đầu nhuộm mặt đất thành phiến đỏ tươi.
Chính Thống Đế thấy tình hình này, hỏa khí trong lòng giảm xuống: "Nói một chút đi, tại sao tàn sát sĩ tử?"
"Hồi bẩm bệ hạ, Giám Sát Ti thám tử biết được có người ngầm kết bè kết cánh, ý đồ sai sử sĩ tử hội tụ bên ngoài cửa cung, bức bách bệ hạ thu hồi lượng ruộng ý chỉ."
Chu Dịch hai tay giơ cao lời khai, bảy phần giả ba phần thật nói.
"Nô tỳ biết được tin tức, lúc này dẫn người vây quanh Đài Vân Thư Viện, không ngờ viện chính thấy sự tình bại lộ, lại dẫn đầu sĩ tử xung kích Giám Sát Ti quan lại."
"Dưới tình thế cấp bách sinh ra huyết án, chính là nô tỳ quản giáo không nghiêm, mời bệ hạ trách phạt!"
Viên công công tiếp nhận lời khai, nhìn Chu Dịch thật sâu.
Ti Lễ Giám luôn nhìn chằm chằm Chu Dịch với vây cánh, ba giám một ti sắp xếp không nội ứng, lần này thư viện huyết án sở dĩ có thể cấp tốc truyền khắp triều đình chính là có Viên công công trợ giúp.
Gần hai năm Chu Dịch quật khởi quá nhanh, nói không chính xác ngày nào đó sẽ coi trọng Ti Lễ Giám, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường!
Nội Thị Ti quyền lực chỉ gói gọn trong đó, Dịch công công nhiều một phần, Viên công công thiếu một phân.
Chính Thống Đế tiếp nhận lời khai, trục trang vượt qua, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Kết bè kết cánh, hại nước hại dân!"
Một câu xác định tội danh của bọn người Thôi thượng thư!
Chu Dịch quỳ xuống đất, nở một nụ cười đắc ý. Tân chính liên quan đến bệ hạ sách sử công tội, cho dù là ai nếu dám ngăn cản cũng đều trở thành phản nghịch, chuyện đã đến nước này, bọn người Thôi thượng thư có kết đảng thật hay không cũng không quan trọng nữa.
Từ xưa biến pháp đổ máu nhiều, Thượng thư rất thích hợp để lập uy.
Chính Thống Đế nói ra: "Giao lời khai này cho những người ở bên ngoài xem, thường ngày tự xưng mình là chính nhân quân tử nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ xấu xa tội đồ!"
Viên công công bưng lấy lời khai ra điện, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng kêu oan.
Thôi thượng thư phản ứng kịch liệt nhất, nữ nhi của hắn làm phi trong hậu cung, đã mang thai long chủng, tuyệt không thể mất thánh quyến.
"Lão thần oan uổng, nguyện lấy cái chết chứng trong sạch!"
Trong lúc nói chuyện thì phóng tới cửa điện, mắt thấy sắp đụng vào thì nội thị phòng thủ nhìn thấy Chu Dịch đưa mắt ra hiệu, lập tức thi triển khinh công ngăn cản trước mặt, đè Thôi thượng thư xuống đất.
"Hồ nháo!"
Chính Thống Đế phân phó nói: "Cùng đánh vào thiên lao, giao cho tam ti hội thẩm."
Trong một loạt tiếng kêu rên, nội thì áp giải tất cả quan lại xuống.
Chính Thống Đế lại nhìn về phía Chu Dịch, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng cùng tức giận, quát lớn: "Ngươi cũng lăn xuống đi, nếu như con có chuyện như thế thì chắc chắn sẽ bị trọng phạt không buông tha!"
"Bái tạ bệ hạ."
Chu Dịch lễ bái, sau đó cũng không đứng lên, lăn tròn rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Cái trán đụng vào mặt đất, để lại một bãi máu.
Chính Thống Đế thấy tình huống này thì không khỏi sinh lòng thương hại, quốc triều vô số nội thần ngoại thần, luận trung tâm và làm việc thì Chu Dịch đều có thể xếp hạng trước ba, có thể nói quốc triều tinh trung.
Khuyết điểm duy nhất chính là tàn bạo thị sát, nhưng mà đây cũng là ưu điểm!
"Truyền Lưu thái y, đi trị thương cho Dịch Tử."
"Tuân mệnh!"
Viên công công khom người lĩnh mệnh, trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét.
Nội thị là Hoàng gia nô bộc, cho dù quan trước có cao như thế nào đi nữa thì cũng tương đương với tiền hàng, cũng không khác gì bàn ghế, bình bình lọ lọ trong cung.
Ngự y chữa bệnh cho quý nhân, nội thị có thể hưởng thụ được thì có thể nói là cực kỳ vinh sủng!
Viên công công tâm tư thay đổi thật nhanh, bỏ đi ý nghĩ vặn ngã Dịch công công.
"Thế đã thành, tạm thời né tránh!"
Trị Điện Giám.
Mười tám con nuôi hội tụ một đường, đứa này nắn vai, đứa kia xức thuốc.
Từng tiếng cha nuôi, Chu Dịch nghe được tâm thần thanh thản.
Khúc Tử thổi phồng nói: "Cha nuôi, Đài Vân Thư Viện truyền thừa mấy trăm năm, nghe nói Các lão đến nhà đều phải cung cung kính kính, ngài ra lệnh một tiếng thì đồ.”
Giám Sát Ti cốt cán đều là Trị Điện Giám điều tới, tất cả mọi chuyện xảy ra trong thư viện, địa lao đều truyền vào trong cung.
Đương nhiên có lời nói của Ôn công công nói rơi vào tai con nuôi, chính là Chu Dịch thà rằng đặt mình vào nguy hiểm cũng không để bọn họ đi cõng nồi chịu chết.
Kể từ đó, vốn là quan hệ phụ tử giả lại nhiều hơn mấy phần chân thành.
"Các ngươi lại nhớ kỹ, chúng ta chỉ trung với bệ hạ, những chuyện khác đều là mây bay."
Chu Dịch nói ra: "Chớ nói chi chỉ là Đài Vân Thư Viện, cho dù Giang Nam thế gia đối nghịch với bệ hạ thì ta cũng dám dẫn người bao vây giết chó gà không tha!"
"Cha nuôi anh minh."
Khúc Tử lập tức thổi phồng, trong lòng âm thầm ghi nhớ câu nói này có lẽ tương lai có thể sử dụng.