"Chết bởi Trấn Phủ Ti Thiên hộ, hôm nay Kỷ chỉ huy không cho cái bàn giao, ta phải xốc nha môn này!"
Kỷ Nhạc chính là tiềm để tâm phúc của bệ hạ, từ đáy lòng xem thường Chu Dịch, chỉ là nịnh nọt thiến hoạn mà thôi, nghiêm nghị quát lớn.
"Giám Sát Ti thiết lập không đến nửa năm mà dám đến Trấn Phủ Ti nháo sự, ngươi là cái thá gì?"
"Ngươi hỏi ta là cái thá gì?"
Chu Dịch thân hình như quỷ mị, chân khí bàng bạc hóa thành bàn tay, kéo Kỷ Nhạc đến trước người.
Cầm Long Công.
Kỹ xảo vận chuyển chân khí, có thể cách không nhiếp vật. Cao thủ bình thường cũng dùng để cách không nhận lại đao kiếm hoặc là đối phó tam lưu võ giả, lộ ra tiêu sái suất khí.
Chu Dịch chân khí bàng bạc như biển, một khi thi triển như sóng lớn mãnh liệt, cao thủ tuyệt đỉnh như Kỷ Nhạc không có lực phản kháng chút nào, đúng là hóa mục nát thành thần kỳ.
"Hiện tại nói cho ngươi, ta chính là đao của bệ hạ, chuyên dùng để giết người. Kỷ chỉ huy, ngươi đoán xem, ta có dám giết ngươi hay không?"
"Ôi ôi ôi."
Kỷ Nhạc mặt mũi nghẹn đỏ lên, rất muốn kiên cường đỗi trở về, đáy lòng lại chột dạ.
Lực đạo trên cổ càng ngày càng nặng, gần như nghe được gân cốt kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, nếu còn chọc giận Dịch công công, ngày này sang năm sẽ thành ngày giỗ của hắn.
Trấn Phủ Ti đồng tri Lục Duy thấy tình hình này thì hét lớn một tiếng.
"Cùng tiến lên, bảo hộ đại nhân!"
Trong lúc nói chuyện thả người vọt lên, phất tay vẩy ra mấy chục cây lông trâu châm, từng chiếc nở rộ lam lục quang mang, hiển nhiên bôi lên kịch độc. Lực sĩ Trấn Phủ Ti đang trực nhao nhao rút ra nhạn linh đao, vây kín vồ giết tới.
Đông Xưởng ngăn trước mặt Chu Dịch, tiếng lưỡi đao giao kích liên miên bất tuyệt, Trấn Phủ Ti chính điện lập tức loạn cả một đoàn.
"Dừng tay, mau dừng tay!"
Kỷ Nhạc không dám tiếp tục ráng chống đỡ, cầu xin tha thứ: "Dịch công công, ta lập tức sai người bắt Giang Ninh Thiên hộ tới, đưa đi Đông xưởng địa lao mặc cho ngươi xử lý."
"Kiệt kiệt kiệt!"
Chu Dịch phát ra tiếng cười quái dị đắc ý, phất tay ném Kỷ Nhạc ra, đụng ở trên tường đoạn mất mấy chiếc xương sườn.
"Ba ngày, ta muốn nhìn thấy đầu của Giang Ninh Thiên hộ."
Kỷ Nhạc ho khan vài tiếng, được Lục Duy nâng đỡ miễn cưỡng đứng lên, nói ra: "Kinh thành đến Giang Ninh ít nhất cũng năm ngày lộ trình, ba ngày sao có thể vừa đi vừa về được!"
"Đó chính là chuyện của Trấn Phủ Ti, ba ngày không gặp được đầu, Kỷ chỉ huy chuẩn bị kỹ quan tài."
Chu Dịch dứt lời, đứng dậy rời khỏi.
Đám Đông Xưởng đỡ đồng liêu thụ thương lên đi theo sau lưng, trên mặt rất nhiều lực sĩ Trấn Phủ Ti lộ ra vẻ tức giận và xấu hổ.
Trấn Phủ Ti thành lập từ thời kỳ thái tổ, ba trăm năm qua chưa từng bị nhục nhã như vậy!
Kỷ Nhạc nhìn bóng lưng Đông Xưởng rời đi, thần sắc oán độc, chuyện hôm nay chắc chắn trở thành trò cười trong quốc chiều.
"Yêm cẩu, thù này không báo, thề không làm người!"
Lục Duy khuyên: "Đại nhân, Yêm cẩu đó đang lúc cường thịnh, nên tạm thời tránh mũi nhọn, đợi mất thánh quyến, có thể tuỳ tiện nhào nặn."
"Nói như vậy có ý gì?"
Kỷ Nhạc quát lớn: "Ta là tâm phúc của bệ hạ, từng theo bệ hạ lưu vong Bắc Cương, tòng long chi công còn không sánh bằng chỉ là Yêm cẩu?"
"Đại nhân dạy phải."
Lục Duy vội vàng khom người tạ lỗi, trong mắt lại hiện lên vẻ khinh bỉ, ngu xuẩn như thế mà có thể đảm nhiệm Trấn Phủ Ti chỉ huy sứ. Ngày thường Kỷ Nhạc thường xuyên tuyên dương từng cùng bệ hạ lưu vong Bắc Cương, lấy lộ rõ tòng long chi công.
Thật tình không biết đây là đường đến chỗ chết, bệ hạ Cửu Ngũ Chí Tôn, chuyện lưu vong chính là chỗ bẩn, không những không giúp che lấp, ngược lại bóc vết sẹo của bệ hạ.
Lục Duy tâm tư thay đổi thật nhanh, nghĩ mượn thế thế Đông xưởng vặn ngã Kỷ Nhạc.
"Ta cũng là vì Trấn Phủ Ti không suy sụp, để thằng ngu này chấp chưởng, chắc chắn đấu không lại Đông xưởng!"
Giám Sát Ti.
Chu Dịch ngồi xuống, lập tức có con nuôi dâng lên nước trà.
Ôn Đồng Tri nói ra: "Đốc công, trải qua án này, đông tây hai xưởng đối chọi gay gắt, chỉ cần chờ bệ hạ điều hòa là đủ."
Chu Dịch khẽ vuốt cằm, cung tam ti là vai trái, ngoài cung Giám Sát Ti là cánh tay phải, kinh doanh tốt quyền thế bên ngoài, tương lai có thể mưu đồ sự tình.
"Ôn tiên sinh, ngươi hiểu Trấn Phủ Ti bao nhiêu?"
"Ta từ đảm nhiệm đồng tri thì đã điều tra rõ ràng thấu triệt đám người trên dưới Trấn Phủ Ti."
Ôn Đồng Tri đảo mắt, nói ra: "Đốc công muốn hỏi Lục Duy?"
"A?"
Chu Dịch kinh ngạc lên tiếng, tán thán nói: "Ôn tiên sinh không hổ là cánh tay đắc lực của ta, làm việc đúng là thoả đáng, Lục Duy này có chỗ đặc thù?"
Ôn Đồng Tri nói ra: "Tiên Hoàng băng hà muộn chút, Lục Duy sẽ tiếp nhận Trấn Phủ Ti."
Trấn Phủ Ti chính là tai mắt của Hoàng đế, sau khi Chính Thống Đế lên ngôi, tâm phúc Kỷ Nhạc làm chỉ huy sứ, Lục Duy đành phải chịu làm kẻ dưới.
"Khó trách."
Chu Dịch nói ra: "Hôm nay ta hù dọa Kỷ Nhạc, Lục Duy đó lại cưỡng ép ra tay, chỉ sợ là muốn mượn tay ta giết người!"
Ôn Đồng Tri hiểu ý nói: "Đốc công có ý là liên thủ Lục Duy diệt trừ Kỷ Nhạc?"
"Tạm chờ chút."
Chu Dịch nói ra: "Nếu như Lục Duy đó là người thông minh, sẽ âm thầm đến tìm ta, nếu không cũng là ngu xuẩn, không đáng liên thủ."
Thà rằng đơn đả độc đấu cũng không thể làm bạn với người ngu. Chu Dịch biết rõ ngu xuẩn nguy hại như thế nào, năm đó Nhị Hoàng tử phạm xuẩn, mất đi hoàng vị dễ như trở bàn tay, hủy tiền đồ của bao nhiêu người ủng hộ.
Ôn Đồng Tri nhắc nhở: "Lục Duy chắc chắn sẽ đến, chỉ là đẩy hắn thượng vị, sau đó chắc chắn sẽ trở mặt không quen biết, hắn khó chơi hơn Kỷ Nhạc nhiều."
"Tại sao ta phải sợ hắn trở mặt! Trấn Phủ Ti để ngu xuẩn Kỷ Nhạc đó chấp chưởng, không đến mấy năm Đông xưởng sẽ một nhà độc đại, rơi vào mắt bệ hạ cũng không phải chuyện tốt."