Người của Đông Xưởng từ sáng sớm đã chiếm giữ cổng thành, đuổi binh lính, dân chúng sang một bên, kẻ nào to gán dám khiếu nại, thì một đường đi vào trong ti giám sát, không có tội cũng có thể điều tra ra tội phản nghịch.
Từ sau khi thành lập ti giám sát, số lượng quan lại tự giấu long bào cũng đột ngột tăng lên.
Hí hí hí!
Ô Vân đạp tuyết chạy đến trước mặt, Chu Dịch ngồi từ trên cao nhìn xuống.
“Bái kiến cha nuôi!”
“Bái kiến đốc công!”
Can Nhi và quan lại đều quỳ xuống đất, vô luận là thật lòng hay giả ý, trong mắt họ đều tràn đầy kích động, hưng phấn, giống như thấy được người thân đã mất nhiều năm.
Đốc công vỹ đại của Đông Xưởng đã tở về ti giám sát trung thành của hắn!
“Đứng dậy đi!”
Chu Dịch khẽ gật đầu: “Lúc ta không ở nhà, ti giám sát có xảy ra chuyện gì không?”
Đám người lắc đầu: “Dựa vào uy danh của đốc công, không có ai dám làm trái với ti giám sát, chỉ là trong triều tham dự ngày một nhiều.”
“Ngày nào mà tham gia ít, lúc đó mới là xảy ra chuyện lớn!”
Chu Dịch xuống ngựa, trong đám người chen chúc liền bước lên kiệu quan.
Một đường đi về phía nam.
Những con phố thường ngày ồn ào náo nhiệt bây giờ vắng tanh, cách đó hơn mười tấc có người của Đông Xưởng túc trực.
Dọn dẹp đường phố tuyệt không phải là bạo ngược, mà chỉ muốn nói cho người dân biết hôm nay là đại hung, không nên xuất hành!
Chu Dịch ngồi trong kiệu quan ngủ gà ngủ gật, đột nhiên nghe được tiếng ồn ào, lại có tiếng mắng mỏ của các loại hoạn cẩu, chó săn, hai mắt liền mở ra.
“Ai ở phía trước?”
Giọng nói của con nuôi Tiểu Ấn Tử từ bên ngoài truyền vào: “Cha nuôi, là thế tử Bình Tây Vương Phùng Trạch, dường như là say rượu, hộ vệ và người mở đường bắt đầu náo loạn cả lên.”
“Bình Tây Vương...”
Chu Dịch tâm tư khẽ động, vén rèm nhìn về phía trước.
Một thiếu niên mặc đồ trắng đang nằm giữa đường, trên người có rất nhiều vết bùn, ôm vò rượu trong lòng, say đến mức không biết mình đang nói cái gì.
Bên cạnh hắn là bảy tám vị hán tử to lớn, từng người khí thế hung hãn, đối đầu với người của Đông Xưởng.
Ở Đại Khánh có rất ít người có thể bình luận so sánh với ti giám sát, Bình Vương Tử là một trong số đó, uy thế hung hãn thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Chu Dịch lạnh giọng nói: “Mấy binh lính mọi rợ, cũng dám làm loạn ở kinh đô, chém!”
“Tuân mệnh.”
Trong mắt Tiểu Ấn Tử lóe lên sự tàn nhẫn, thân hình lao về phía trước, hai thanh đao ngắn trượt ra khỏi tay áo, ánh đao lóe lên, trên đường lại có thêm vài thi thể.
“Ngươi dám!”
Cao thủ ám vệ của Vương phủ đi theo bảo vệ nghiêm giọng hét lên, vội vàng hiện thân che chắn trước mặt Phùng Trạch, sợ Tiểu Ấn Tử làm thế tử bị thương.
Tiểu Ấn Tử đứng trong mưa, liếc nhìn Phùng Trạch đang say rượu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Ba đại phế vật kinh thành, các ngươi cũng chỉ là vận khí tốt hơn người khác một chút, nếu đổi thành xuất thân khác, sớm đã bị lưu lạc chết đói chết cóng rồi.
“Dám cản đường cha nuôi, bất luận là ai, nhà ta sẽ không bỏ qua!”
Người Đông Xưởng nghe vậy thì đồng loạt rút đao ra tiến lên, chỉ cần Tiểu Ấn Tử hạ lệnh, thì sẽ chém thế tử Bình Tây Vương thành trăm mảnh.
“Uy phong của Đông Xưởng thật là lớn!”
Sắc mặt hộ vệ âm trầm, bị trăm người vây quanh, tình thế còn mạnh hơn người, bèn ra hiệu cho hai bên trái phải mang thế tử nhường đường.
Hai hộ vệ ôm lấy Phùng Trạch, cũng không quan tâm hai chân hắn còn đang kéo lê trên sàn, tùy ý đặt ở một góc đường.
Tiểu Ấn Tử thấy vậy thì ý khinh thường trong mắt càng trở nên nồng đậm hơn, hộ vệ Vương phủ cũng coi thường thế tử, không hổ danh là hổ phụ thái tử nổi danh Đại Khánh.
Kiệu quan tiếp tục tiến về phía trước, Chu Dịch nhìn chằm chằm Phùng Trạch đang say rượu.
Thuật thính tức sớm đã tu hành viên mãn, có thể phân biệt rõ ràng tiếng tim đập của một người, tim mạch Phùng Trạch to lớn có lực, giống một cao thủ võ đạo, tuyệt không phải là phế vật văn không đạt, võ cũng không như lời đồn.
Lại nhìn kỹ lớp bùn trên người Phùng Trạch, cũng chỉ là lớp bên ngoài, bên trong áo sạch sẽ như mới.
Chu Dịch dùng ngón tay bắn ra một tia chân khí, từ khoảng cách mấy trượng xuyên vào người Phùng Trạch, thăm dò đối phương là đang giấu tài hay đang giả thần giả quỷ.
Chân khí rơi trên người Phùng Trạch, giống như vết bùn rơi vào trong biển, áo bên ngoài thậm chí còn không bị xé toạc.
Phùng Trạch dường như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt đang nhắm chặt vì say rượu từ từ mở ra, đối mặt với Chu Dịch đang nhìn tới, trong mắt hiện lên sự bất lực, quyết tâm, hận thù.
“Hắc hắc hắc.” Chu Dịch không khỏi cười lên vài tiếng quái dị, chậc lưỡi nói.
“Người ở kinh thành, thật là thú vị!”
......
Ti giám sát.
Đám con nuôi chen chúc, quan lại vây quanh.
Chu Dịch ngồi ở ghế thái sư, lật xem các vụ án mà Đông Xưởng điều tra trong hai năm qua.
“Vụ án tổng đốc thủy vận là như thế nào? Nhà chúng ta sớm đã nói qua, thà đi điều tra Các lão, cũng chớ có trêu chọc vào thủy vận!”
Đông Xưởng quyền uy lớn, nhưng không phải muốn điều tra ai là điều tra.
Ví dụ như tổng đốc thủy vận không có tham lam, nhưng mà dưới trướng có hàng trăm hàng vạn công nhân, lại giữ những vị trí quan trọng, đấu tranh với chúng được không bù lại cái đã mất, cố ép tất nhiên sẽ gây ra nhiều loạn lớn.
“Tùy tiện tìm một cái cớ, thủy vận tạm dừng hai tháng, giá gạo ở kinh thành có mà tăng lên trời!”
“Cha nuôi, việc này là bệ hạ đốc thúc.”
Tiểu Đường Tử ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ bảo Nguyên công công hạ mật chiếu, Chu tổng đốc tham lam vô độ, gây ra tổn thất cho thủy vận, mau chóng cách chức, lục soát tài sản.”
“Đây chính là ý của bệ hạ!”