Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 805 - Chương 805 - Số Mệnh Khó Giải (3)

Chương 805 - Số mệnh khó giải (3)
Chương 805 - Số mệnh khó giải (3)

“Lại bộ Thượng thư Lâm Chính mua bán chức quan, Tam Ti đã tìm ra được chứng cứ, bệ hạ lệnh cho Đốc công đến Lâm Phủ bắt người, nhớ kỹ không được để sót bất kỳ cái gì, những tội như vậy trong triều phải bị trừng phạt nghiêm khắc.”

Vẻ mặt Chu Dịch khác thường, tịch biên nhà sao lại biến thành bắt người.

“Viên công công, Tam Ti đã điều tra ra được bằng chứng gì?”

Viên công công bất đắc dĩ nói: “Thật sự đã điều tra ra rồi, không cần Dịch công công ra tay, những kẻ ngu ngốc ở Tam Ti kia thậm chí còn không tìm ra được tội tham ô.”

“Hắc hắc hắc, đây là đặc sản của chúng tôi.”

Chu Dịch cười quái dị vài tiếng, cũng không hỏi bệ hạ tại sao lại muốn thanh toán Lâm Thượng thư, Đông Xưởng chỉ phục trách đưa cửu tộc vào nhà lao.

Đứng dưới gốc cây, còn có thể yêu cầu điều gì chứ?

Chẳng hạn như án yết chi, án bè đảng, án long bào...từ không có cũng vu cáo hãm hại mà thành, đây đã là bản lĩnh của Đông Xưởng rồi.

Lâm phủ.

Cửa lớn đóng chặt, im ắng tĩnh lặng.

Ở khe nứt trên tường ló ra một cái đầu, liếc nhìn người của Đông Xưởng ở bên ngoài, rồi lại sợ hãi nhanh chóng lùi lại.

Trong viện từng tiếng huyên náo, chửi bới, khóc lóc truyền ra không ngớt, người Lâm gia kêu gào đòi vào cung diện Thánh, nô bộc thì thèm thuồng những món đồ cổ vàng bạc của chủ nhân, tìm cơ lội lấy vài món.

Buổi trưa.

Thịch thịch thịch, từng tiếng bước chân truyền tới, mấy chục người mặc đồ đen đi tới của Lâm phủ.

Sau khi chiếc kiệu Ngân Đỉnh tám người khiêng dừng lại, Tiểu Ấn Tử cách một chiếc màn, khom người nói: “Cha nuôi, đến Lâm phủ rồi.”

Chu Dịch buông quyển sử thi trong tay xuống, mở rèm nhìn ra.

“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Tiểu Ấn Tử nói: “Cha nuôi yên tâm, long bào ngọc ấn, đao súng kiếm kích đều đã chôn xong rồi, chỉ cần đào ra là sẽ bị kết vào tội mưu nghịch!”

“Hồ đồ.”

Chu Dịch nói: “Bệ hạ yêu cầu tra xét tội mua bán chức quan, ta nhất định phải thu xếp cho thỏa đáng, cho người đi đến tiền trang Vạn Thông, Nhật Thăng Hiệu mượn hai trăm vạn lượng bạc, để vào hậu trạch Lâm phủ.”

Hai tiền trang này ở Đại Khánh tương đối nổi tiếng, ngân phiếu thông hành nam bắc, trong kho có bạc.

Gia cảnh phía sau đương nhiên là hùng hậu, nhưng đứng ở trước mặt Đông Xưởng thì vẫn không đủ nhìn, Đốc công mở miệng mượn tiền, bất kể là có hay không đều phải huy động ra.

Tiểu Ấn Tử hỏi: “Vậy số bạc đó có cần trả không?”

“Ta dựa vào bản lĩnh mượn tiền, tại sao phải trả?”

Chu Dịch hừ lạnh một tiếng, dặn dò nói: “Mấy ngày trước, chưởng môn Hoa Sơn bắt được một tên thám tử đến từ phương bắc, tìm được hai bức thư, khi mượn tiền thì mang qua đó.”

“Một trăm vạn lượng mua tính mạng cửu tộc, ta thật là một người đại từ bi!”

“Cha nuôi anh minh.”

Tiểu Ấn Tử vội vuống mông ngựa, lấy bức thư rồi đi đến hai tiền trang kia mượn tiền.

Khoảng một canh giờ.

Tiểu Ấn Tử về đến cửa Lâm phủ, bẩm báo: “Cha nuôi, bạc đã đưa đến, số tiền là ba trăm vạn lượng, thêm ra một trăm vạn lượng là hai nhà tiền trang tạ lễ.”

Đông gia của Vạn Thông tiền trang, Nhật Thăng Hiệu thấy được bức thư thì bị dọa ngã xuống đất, nào dám từ chối cho mượn tiền.

Không chỉ đưa cho Chu Dịch trăm vạn lượng, mà còn đưa thêm hai mươi vạn tặng cho Tiểu Ấn Tử, chỉ cần hắn ở trước mặt Đốc công nói hộ vài lời tốt đẹp.

“Cũng xem như hiểu chuyện.”

Chu Dịch khẽ gật đầu, tha cho cửu tộc hai nhà tiền trang.

Ngày nay Trấn Bắc Vương đã trở thành điều cấm kỵ trong triều đại Đại Khánh, bệ hạ, bách quan đều biết vị kia cắt cứ một phương, nhưng ai cũng không dám nhắc tới, chỉ muốn trời yên biển lặng thiên hạ thái bình.

Từ trên người thám tử tìm thấy hai bức thư, hai nhà tiền trang sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, Trấn Bắc Vương thì vẫn bình an vô sự.

Vì không thể diệt trừ Trấn Bắc Vương, Chu Dịch sẽ không đi trêu trọc, kiếm mấy trăm vạn lượng liền nhẹ nhàng bỏ qua.

“Dành ra hai mươi vạn lượng thưởng cho chưởng môn Hoa Sơn, nói hắn làm việc cho tốt, sau này trên dưới Hoa Sơn đều có thể đến Ti giám sát.”

Chu Dịch xuống kiệu quan, vẫy tay ra hiệu cho người mở cửa.

Người nhà, nô bộc Lâm phủ nghe lén ở sau cửa đều sợ hãi chạy tứ phía, trốn vào trong góc run rẩy.

“Phàm là sống, bắt hết lại!”

Lệnh hạ xuống.

Người Đông Xưởng xông vào Lâm phủ, thành thục bắt hết những người đang trốn trong góc tường, bụi rậm, gầm giường, nhà vệ sinh, bể nước, thậm chí còn cẩn thận kiểm tra cả ống khói của nhà bếp, để tránh không có con cá nào lọt qua lưới.

Lại có cao thủ thông thạo thuật cơ quan, thuật địa thính, kiểm tra từng tấc từng thước trong phòng, dưới đất xem có căn phòng bí mật, địa đạo nào không.

Đông Xưởng tịch biên, xuất quỷ nhập hóa.

Đốc công nói không được có vật sống, vậy thì lòng đỏ trứng gà cũng phải lắc cho tan đi!

Người nhà nô bộc ở tiền viện bị bắt sạch sẽ, người của Đông Xưởng bao vây hậu viện đến một giọt nước cũng không lọt qua được, trong đó là tử tôn hậu duệ trực hệ của Lâm gia, cùng với rất nhiều già trẻ phụ nữ trẻ em.

Chu Dịch bước vào, thấy Lâm Chính Bản đang phẩm trà dưới gốc cây.

Thoải mái tự nhiên, không hề sợ hãi.

“Lâm đại nhân không hổ là quan lớn, cái chết treo trên đỉnh đầu rồi mà vẫn còn nhã hứng này, ta sẽ gửi tin cho Diêm Vương, đợi đến khi Lâm đại nhân xuống dưới đó rồi thì tiếp đãi ngài tử tế, lại vẫn tiếp tục ngày ngày phẩm trà!”

Tóc và râu Lâm Chính Bản đều đã bạc trắng, được chải chuốt tỉ mỉ.

“Đông Xưởng uy phong thật lớn, đến cả Diêm Vương Gia cũng có thể quản?”

“Chỉ cần có, ta đều có thể quản!”

Chu Dịch ngồi đối diện với Lâm Chính Bản, tự rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi phun ra: “Cái trà này có vị gì vậy, là làm từ lá đào sao?”

Lâm Chính Bản mỉa mai nói: “Đốc công đã quen uống ngự trà, cho nên loại trà bình thường như thế này không uống được là đúng rồi rồi.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0