Chu Dịch vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Bình Tử lui xuống, một mình ngồi trên ghế thái sư, suy nghĩ bệ hạ sẽ động thủ với người đọc sách thế nào, chuyện này có mấy phần khả năng.
“Khó như lên trời!”
“Bệ hạ không có uy thế của thái tổ, cũng không có danh tiếng được lòng dân, những thay đổi mạnh mẽ như vậy chắc chắn sẽ gây xáo trộn quốc triều...có lẽ, đối với ta mà nói là một cơ hội!”
Đột nhiên.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiểu Ấn Tử: “Cha nuôi, Linh Lung cô nương của Khôn Ninh Cung tới.”
“Mau mời vào.”
Vẻ mặt Chu Dịch thay đổi, từ lạnh lùng chuyển sang nhiệt tình, mỉm cười nhìn Linh Lung đi vào cửa.
“Linh Lung cô nương, không biết tìm ta có chuyện gì?”
Linh Lung nói: “Mời Dịch công công tới Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu nương nương có lời muốn hỏi.”
Chu Dịch hơi giật mình, trong đầu đang suy nghĩ về mưu tính của hoàng hậu, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì không để lộ một giọt nước: “Vậy mời Linh Lung cô nương đi trước dẫn đường, ta đi bái kiến nương nương.”
Trên mặt Linh Lung không có biểu cảm gì, xoay người rời đi, bộ dáng giống như đang bàn chuyện.
Lần trước truyền lệnh của Hoàng hậu, không nghĩ tới Ti Giám Sát lại sắp xếp mấy lão thái giám qua, tất cả đều già cả tay chân chậm chạp, thái độ làm việc hoàn toàn là chiếu lệ.
Chu Dịch khom người đi theo Linh Lung, cho dù được thăng làm Tổng đề đốc thì cũng là nô bộc của hoàng hậu nương nương, không được phép vượt quá giới hạn.
Âm thầm ra hiệu cho Tiểu Ấn Tử, biểu thị thiết kế dụ dỗ người nhà bên ngoài cung của Linh Lung phạm luật, sau đó bắt toàn bộ vào Ti giám sát thẩm vấn.
Tiểu Ấn Tử không chút dấu vết gật đầu, kết án tử hình người nhà Linh Lung.
Trên thế giới này chỉ có ba người có thể bày ra sắc mặt đối với Đốc công mà thôi, trong đó tuyệt đối không có Linh Lung!
Chu Dịch vừa làm hại cả nhà người ta, vừa lấy một xấp ngân phiếu từ trong túi áo ra, nhét vào trong tay Linh Lung: “Ta không biết Linh Lung cô nương thích gì, có ít tiền cô nương cứ mua tùy ý, không đủ thì đến Ngự Dụng Ti lấy.
Linh Lung sờ sờ độ dầy của ngân phiếu, sắc mặt sáng lên.
“Đa tạ Đốc công, chút nữa gặp nương nương thì nói năng cẩn thận một chút, gần đây tâm trạng nương nương không được tốt.”
Chu Dịch hai mắt sáng lên, sợ chính là ở chỗ hoàng hậu có cái gì đó không tốt.
Dù sao Đốc công Đông Xưởng cũng thuộc ngoại thần, lại là thân cận của bệ hạ, hoàng hậu nương nương trực tiếp triệu hoán, căn bản không để ý đến bệ hạ sẽ nghĩ gì, rõ ràng là muốn Chu Dịch làm ra một quyết định.
Đến Khôn Ninh Cung.
Người đứng đầu hậu cung, một trong ba đại điện của hoàng cung.
Chu Dịch đi theo Linh Lung tiến vào trong điện, vừa vào cửa liền ngửi thấy một cỗ mùi hương kỳ lạ, mơ hồ có chút quen thuộc, nhưng tạm thời không nhớ ra được là mùi gì.
Hậu điện.
Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, nhìn Chu Dịch vừa tới đang quỳ gối, cười nói.
“Bình thân, người đâu mời Dịch công công ngồi.”
“Đa tạ hoàng hậu nương nương.”
Chu Dịch nói: “Trước mặt quý nhân không dám xưng công công, bệ hạ thường gọi ta là Tiểu Dịch Tử, nương nương nếu không ghét bỏ thì cứ gọi như vậy cho thân thiết.”
Trong mắt hoàng hậu lóe lên tia lạnh ý, chỉ là một hoạn quan mà cũng dám vướng mắc xưng hô.
Còn đặc biệt nhắc tới bệ hạ, rõ ràng là cố ý thị uy.
“Không hổ là Trận Trảm Kiếm Thần, Đốc công Đông Xưởng uy chấn giang hồ, thật sự là làm bổn cung mở rộng tầm mắt.”
“Kẻ hèn mọn không dám.”
Chu Dịch từ đôn gấm đứng lên, khom người nói: “Thần là nô bộc của bệ hạ, nói cái gì làm cái gì gọi tên là gì, đều nghe theo chủ ý của bệ hạ.”
Khí tức hoàng hậu đột nhiên bộc phát, sát khí rực cháy bao trùm toàn bộ cung điện, như thể mặt trời thiêu đốt đang mọc lên.
Quả nhiên là Tam Dương Giáo!
Chu Dịch đang khom người đột nhiên đứng thẳng lên, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Hoàng hậu, không chút nao núng.
“Được được được!”
Hoàng hậu thấy tình cảnh này nào còn không biết Chu Dịch ủng hộ Chính Thống Đế sao, lạnh giọng nói: “Đốc công đừng quên, năm đó Thôi quý nhân sảy thai, con trai bệ hạ chết, chuyện này nhất định sẽ có người trả lại.”
“Đa tạ nương nương nhắc nhở!”
Chu Dịch liếc nhìn Linh Lung, cười nói: “Ta sớm đã tìm ra được hung thủ thật sự, chỉ đợi thời cơ thích hợp sẽ giao cho bệ hạ xử lý!”
Quyền thế, võ đạo đều vô dụng, hoàng hậu ra lệnh tiễn khách.
“Bổn cung hôm nay không khỏe, lui xuống đi!”
“Ti hạ cáo lui.”
Chu Dịch khẽ khom người, rời đi.
Vốn dĩ nghe Lão Lộc nói về số mệnh nhân quả, cuối cùng bệ hạ cũng sẽ qua cầu rút ván, lại nghe nói Chính Thống Đế phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, tiến hành cải cách từ cổ chí kim chưa từng có, trong lòng không khỏi có chút nghiêng về phía hoàng hậu.
Tuy nhiên, sau khi vào Khôn Ninh Cung, nhận ra nguồn gốc của thứ mùi lạ kia, Chu Dịch lại hướng về phía Chính Thống Đế.
Hương vị hoa tiêu!
“Lão Lộc nói hoa tiêu, là chỉ hoàng hậu, ông ấy đang nhắc nhở ta, những gì nghe thấy được nhìn thấy được đều là sự chỉ đạo có chủ ý của hoàng hậu, mục đích chính là để ta theo cung biến, tạo phản!”
Chu Dịch nghĩ tới đây, bước nhanh đi.
Lãnh cung.
Đẩy cửa tiến vào, trên bậc thềm không thấy bóng dáng của Lão Lộc.
Chu Dịch đi tới phòng ngủ, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, trên giường có một bộ xương không thành hình người.
Văn phù quỷ dị, xương trắng đáng sợ.
Lưỡi đao sắc bén bóc ra nội tạng, đinh sắt đâm xuyên kinh mạch, hai tay hai chân gẫy gập, đầu vặn hai vòng mặt hướng xuống, chỉ có thể dựa vào quần áo để nhận ra đây là Lão Lộc.
“Lão Lộc!”
Chu Dịch nỗ lực nhắm hai mắt lại, rơi ra hai giọt nước mắt.
So với những lần khác, những giọt nước mắt này chứa chút chân thành, nhiều hơn chính là cuối cũng cũng yên tâm rồi.