Tất cả nội thị làm việc ở Dưỡng Tâm Diện đều có bối cảnh quan hệ, chỉ dựa vào thiên phú võ đạo thì không thể tiến vào được.
“Không cần đổi, ta nghe nói Tiểu Bình Tử mắc bệnh khó chữa, thời gian không còn nhiều, khi hắn chết thì tự nhiên sẽ thiếu chỗ!”
Giọng nói Chu Dịch rất bình tĩnh, có lẽ là hắn đã giết rất nhiều người cho nên nói ra cũng tự nhiên giống như việc ăn ngủ vậy.
“Nhi tử hiểu.”
Tiểu Ấn Tử khom người nhận mệnh, cha nuôi nói Tiểu Bình Tử mắc bệnh hiểm nghèo, vậy thì nhất định phải chết.
Sau khi kết thúc tang lễ.
Chu Dịch cho người lui hết xuống, một mình đứng trước mộ Lão Lộc.
“Ta luôn nghe ngài khoác lác, có ơn với ai, cứu tính mạng của ai, kết quả thì sao, chết rồi nhưng cũng không có ai đến, người trong cung lăn lộn để sinh tồn, nay sống mai chết, làm gì nói đến ân đức...”
Người chết như ngọn đèn tắt, từ nay về sau mọi ân oán tan thành mây khói.
Chu Dịch bỗng nhiên như nhìn thấy mình và Lão Lộc ở trong lãnh cung hàn huyên suốt đêm, hoặc là phán xét cổ nhân, hoặc là thảo luận quốc triều.
Mỗi khi Lão Lộc có quan điểm riêng, Chu Dịch đều ghi nhớ vào tận đáy lòng, biến nó thành sự hiểu biết của riêng mình về thế giưới, từ đó trở đi hành sự đều bị ảnh hưởng, có thể nói là chân thành chỉ dạy.
“Từ giờ trở đi, ta không còn người nói chuyện nữa!”
Thở dài một tiếng, đang định xoay người rời đi, một giọng nói già nua vang ở bên tai Chu Dịch.
“Dịch công công, chúng ta lại gặp rồi.”
Một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh tháp mộ, giống như vốn dĩ đã đứng ở đó, nhưng chỉ vì lên tiếng mới lộ ra.
Chu Dịch chắp tay nói: “Vãn bối bái kiến Ngụy công công.”
“Không dám xưng tiền bối, Dịch công công là Trận Trảm Kiếm Thần, ta cũng không có khả năng làm được, sau này coi như ngang hàng mà luận.”
Ngụy công công nói: “Hôm nay ta đến, một là đưa tiễn Lộc công công, hai là truyền ý chỉ của bệ hạ!”
Đến rồi!
Chu Dịch giao chiến chính diện với hoàng hậu ở Khôn Ninh Cung, mục đích chính là lập trường truyền đạt cho Chính Thống Đế, quả nhiên trong cung không có chuyện gì là mới mẻ, Ngụy công công chớp mắt đã truyền lệnh đến.
Ngụy công công nói: “Bệ hạ có lệnh, Dịch công công bao vậy Trấn Ninh Cung, cố thủ nghiêm ngặt, không được để xảy ra đại loạn.”
“Nô tì nhận lệnh.”
Mắt Chu Dịch đảo tròn, nói: “Ta có nên trình danh sách trực thủ trong cung cho bệ hạ xem qua không, nếu như có chỗ nào thiếu sót thì còn có thể bù sớm.”
“Bệ hạ gần đây long thể nhiễm bệnh, không tiện gặp người.”
Ngụy công công nói xong, đốt một xấp giấy tiền trước mộ Lão Lục, thân ảnh dần dần biến mất.
Chu Dịch nhìn về hướng hoàng cung, ánh mắt thay đổi.
“Ta là hòa thượng nửa đường xuất gia, không thể coi là chính thần tâm can của bệ hạ, đã như vậy, vẫn bảo ta bố trí canh phòng hoàng cung, không sợ ta liên thủ với hoàng hậu sao?”
“Trên đời này có ai có thể cự tuyệt nắm giữ quyền lực, nói không chừng ta sẽ gặp rủi ro!”
“Đạo lý đơn giản như vậy, bệ hạ đương nhiên có thể nghĩ đến, cho nên ông ta tuyệt đối nắm chắc, ta cho dù phản loạn cũng có thể bị tiêu diệt...”
Chu Dịch suy nghĩ trước sau, bệ hạ sẽ dùng thủ đoạn gì.
Sau khi đến Khôn Ninh Cung gặp hoàng hậu, một nữ tử cao quý, thờ ơ trước kia, giống như một người điên dùng vũ lực uy hiếp mình.
Chu Dịch liền biết, hoàng hậu thua rồi, chỉ có thể giãy giụa mà chết.
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không ổn thỏa, địa giới hoàng cung như lòng bàn tay lớn, có vô số đình đài lầu các, tiên thiên tông sư cường hành có thể hiện ra sâu sắc.
Chính Thống Đế tuyệt đối không có khả năng giao sự an nguy của mình cho Hải công công, Ngụy công công nắm giữ, thậm chí không cho phép bản thân có bất kỳ một tia nguy hiểm nào.
Chu Dịch đoán không được bệ hạ đang nghĩ gì, liền đổi sang một cách khác, đặt mình trên long tọa mà suy đoán.
“Nếu ta là hoàng đế, phát hiện trong cung đảo chính, nhất định sẽ tẩu thoát, đợi đến khi tạo phản đều chết hết rồi mới quay trở lại...tẩu thoát? Chẳng trách Ngụy công công xuất cung truyền lệnh!”
........
Trở về đến Trực Điện Giám.
Chu Dịch vốn đang muốn triệu hoán nội thị của Ti Lễ Giám hỏi thăm tình hình gần đây của bệ hạ, nhưng rất nhanh đã từ bỏ ý định này.
Cho dù có gọi người đến hỏi thì cũng không thể biết được điều có có phải thật hay không, Viên công công đã biến Ti Lễ Giám thành cái thùng sắt, cường hành ép hỏi, chỉ khiến đánh rắn động cỏ làm hỏng mưu hế của bệ hạ.
Sau khi được thăng lên Tổng đề đốc Ti nội thị, Chu Dịch không có thanh lọc hay sắp nhập Cửu Giám còn lại, phạm vi quản lý chủ yếu vẫn là Tam Giám cũ, tránh cho quyền lực quá lớn làm bệ hạ e ngại.
Chính vào lúc này.
Ngoài cửa truyền đến giọng của Tiểu Trung Tử: “Cha nuôi, ta đã tìm được người có tư thông với bên ngoài.”
Chu Dịch thay đổi ánh mắt, Tiểu Ấn Tử và đám người khom lưng lui xuống.
“Mang vào đây.”
“Bái kiến cha nuôi.”
Tiểu Trung Tử quỳ xuống trước mặt Chu Dịch, dập đầu, chỉ vào ông lão tóc bạc phía sau.
“Người này họ Ngô tên Ninh, là nội thị trong cung Ngự Mã Giám, có dính dáng đến Bình Tây Vương. Ngày cha nuôi về kinh, chính là hắn thông báo, mới xảy ra chuyện chặn đường sau đó.”
Ngô Ninh nghe vậy cũng không hề sợ hãi, bước lên phía trước quỳ nói: “Kẻ hèn xin bái kiến Đốc công.”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Ngươi không sợ ta?”
Bốn chữ Đốc công Đông Xưởng, ở Đại Khánh có thể ngăn trẻ con khóc đêm, người ta thường dùng cái tên này để đe dọa mấy đứa trẻ không nghe lời, thường nói sẽ đưa chúng đến Đông Xưởng cho Đốc công ăn!
“Ta đương nhiên sợ Đốc công, nhưng Vương gia có ơn cứu mạng, không thể không báo!”
Ngô Ninh nói: “Hôm nay ta cũng nhận được chỉ thị của Vương gia, chủ động để lộ thân phận truyền tin, nếu không với thủ đoạn của Trung công công, năm ba tháng cũng không tra ra ta được.”