Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 811 - Chương 811 - Lộ Rõ Chân Tướng

Chương 811 - Lộ rõ chân tướng
Chương 811 - Lộ rõ chân tướng

Phùng Trạch nói: “Ngô công công truyền tin đến, cẩu hoạn quan kia từ chối liên thủ, một lòng trợ giúp bệ hạ.”

“Quả nhiên không ngoài dự liệu.”

Bình Tây Vương nói: “Hắn thân giữ chức Đốc công Đông Xưởng, Tổng đề đốc Ti nội thị, đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, liên thủ với bản vương cũng chẳng được nhiều lợi ích, vậy tại sao phải mạo hiểm?”

Phùng Trạch nói: “Hoạn cẩu đó là con đao của bệ hạ, tương lai sẽ không có kết cục đẹp, chẳng lẽ hắn thà nguyện đưa cổ ra chịu chết?”

“Hắn không tin bản vương!”

Bình Tây Vương không tin Chu Dịch có lòng trung thành, đến thân thích hương hỏa cũng từ bỏ, thì làm sao có thể trung thành với ai đó.

“Có tên hoạn cẩu đó hay không, phụ vương đều phải thử.”

Phùng Trạch nói: “Hôm nay là cơ hội cuối cùng, đợi bệ hạ xử lý xong hết hỗn loạn trong cung, lại cải cách thuế khóa, quan lại, trở thành minh quân thánh chủ, Phùng gia sẽ không còn đường sống!”

Minh quân thánh chủ tứ hải thần phục, chỉ cần một đạo lệnh ý, Phùng gia sẽ bị tịch biên diệt tộc.

Bình Tây Vương do dự, dù sao cũng là cánh tay tâm can của Chính Thống Đế, sau khi chết có thể sẽ được thờ cúng ở Thái Miếu, ghi vào sử sách quốc triều.

“Bệ hạ trở thành minh quân thánh chủ, vì danh tiếng quân thần, có lẽ không quan tâm đến Phùng gia!”

“Trước kia quân thần hòa hợp, ngày nay Trấn Bắc Vương chính là một bài học.”

Phùng Trạch trịnh trọng nói: “Hơn nữa, Nhi tử vì Phùng gia mà giả điên giả ngu, đã sống đủ những ngày tháng sống chết đặt ở trong tay người khác rồi!”

“Vì Phùng gia, ngươi đã phải chịu khổ rồi.”

Bình Tây Vương thở dài: “Đáng tiếc tên hoạn cẩu kia lá gan nhỏ, không có Ti nội thị liên thủ, cho dù sự có thành, chỉ dựa vào mình Phùng gia cũng khó tiến hành phế lập.

“Trong cung không chỉ có mỗi Ti nội thị.”

Phùng Trạch nói: “Hoạn cẩu kia quyền thế có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là một nô tài, sao có thể so với vị quý nhân trong Khôn Ninh Cung, sau khi sự thành, nàng ta ra mặt lệnh hoàng tử giám quốc, nhất định có thể ổn định triều đình.”

Bình Tây Vương nói: “Ngươi nói bắt tay với hoàng hậu?”

“Hoàng hậu đang lâm vào cảnh tuyệt vọng, đây chính là cơ hội.”

Phùng Trạch nói: “Mà hoàng hậu muốn nhiếp chính, phải dựa vào sự ủng hộ của phụ vương, cũng không sợ sau này bà ta hối hận!”

Bình Tây Vương cau mày nói: “Tà ma ngoại đạo, rất khó nói có bao nhiêu tín nhiệm.”

“Phụ vương, chính nghĩa thuộc về người chiến thắng.”

Phùng Trạch thuyết phục: “Năm đó lúc Thái tổ khởi binh, nhận được sự ủng hộ của Thánh Hỏa Giáo, trong mắt tiền triều thì là tà ma ngoại đạo.”

Bình Tây Vương không có gật đầu, mà nhìn về phía hán tử xa lại kia.

“Người này có phải là cao thủ Tam Dương Giáo không?”

Hán tử nghe vậy thì cởi chiếc mũ rộng vành ra, trên mặt đầy những hình xăm, có thiên lang tiếu nguyệt, có đại bàng sải cánh, cùng nhiều phù chú kỳ dị.

Bình Tây Vương tức giận nói: “Dị tộc!”

Đại Khánh từ khi thành lập cho đến nay, đã nhiều năm chiến tranh với dị tộc, Bình Tây Vương dẫn quân ra biên giới đánh chiến, vô số đồng đội chết dưới tay dị tộc.

Nếu người này không phải do Phùng Trạch mang tới, hắn đã sớm đem người chém ra từng mảnh!

Phùng Trạch giới thiệu: “Phụ vương, đây là đại thượng sư Bản Tâm của Thiên Lang tộc, hiện đang nghe mệnh dưới trướng của Trấn Bắc Vương.”

“Trấn Bắc Vương!”

Ánh mắt Bình Tây Vương híp lại, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trong đó sợ hãi nhất chính là Trấn Bắc Vương sớm đã hai lòng.

Đại thượng sư tương đương với quốc sư của Đại Khánh, mà dị tộc dung hợp giữa hành chính và giáo pháp, cho nên quyền thế gần như ngang bằng với Thiên Lang Vương.

Năm đó công phá lều vàng của Thiên Lang, Trấn Bắc Vương truyền tin về, Bản Tâm đã chết trong vòng vây đại quân!

Bản Tâm hơi cúi người, chắp hai tay, dùng tiếng Quan thoại Đại Khánh cực kỳ trôi chảy.

“Bái kiến Bình Tây Vương.”

Bình Tây Vương hỏi: “Trấn Bắc Vương diệt Thiên Lang Quốc, Đại thượng sư tại sao lại quy thuận?”

Bản Tâm trả lời: “Lang Tộc từ trước đến nay luôn sùng bái kẻ mạnh, việc quỳ gối để duy trì huyết mạch chẳng là gì cả.”

Bình Tây Vương đè nén lửa giận trong lòng: “Nói, nói điều kiện của Trấn Bắc Vương?”

Bản Tâm đáp: “Ba phủ lớn Bắc Cương nắm toàn bộ quân chính.”

“Không thể nảo.”

Bình Tây Vương nhìn bản đồ, đất phong của Trấn Bắc Vương cũng là Thiên Lang quốc trước kia, trong đó có mấy dãy núi liên tiếp tạo thành thành trì, là kết giới tự nhiên bảo vệ Đại Khánh.

Cắt đi Ba phủ Bắc Cương, đại quân Trấn Bắc Vương có thể hành quân xuống phía nam bất kể lúc nào.

Bản Tâm nói: “Đây là thiên hạ của Triệu gia, tại sao phải để ý những thứ đó, có đại quân Bắc Cương ủng hộ, ai dám phản đối vương gia nhiếp chính?”

“Chỉ sợ Trấn Bắc Vương không phải là người đầu tiên nhảy ra, giơ cao kỳ hiệu thanh quân, tiến vào kinh đô Cần Vương.”

Bình Tây Vương nói: “Triều đình không thể để mất đi ba phủ Bắc Cương, nhưng bản vương có thể đáp ứng, sau khi việc thành, triều đình sẽ không để ý đến động tĩnh phía Bắc Cương.”

Bản Tâm lắc đầu: “Hiện tại triều đình cũng không thể quản lý Bắc Cương.”

Rao giá khắp nơi, trả tiền tại chỗ.

Bình Tây Vương và Bản Tâm tranh cãi qua lại, ngươi thêm ta bớt, ngươi lùi ta tiến, mặc cả rất lâu với định ra được điều lệ.

Đúng như Bản Tâm nói, Đại Khánh không phải là Đại Khánh của Phùng gia, huống chi là bán đất của ông cha!

Hoàng hậu càng không phản đối, bà ta gần như đã sức cùng lực kiệt, bán đi ba phủ Bắc Cương cũng nguyện ý, tệ nhất là di chuyển kinh đô xuống phía nam cắt sông cai trị.

“Bần tăng sẽ hồi bẩm với Trấn Bắc Vương.”

Bản Tâm hơi khom người, đội mũi lên rời khỏi quân trướng, sau khi nhận được ấn thư của Bình Tây Vương không chút trở ngại.

Trong quân trướng, chỉ còn lại hai cha con.

Bình Tây Vương trầm mặc rất lâu, thở dài nói: “Ngươi làm việc quá lỗ mãng, vậy mà liên lạc với Trấn Bắc Vương, trực tiếp đẩy bản vương vào tuyệt cảnh.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0