“Khả năng vuốt mông ngựa của ngươi, so với can nhi của ta thì còn cách xa lắm.”
Chu Dịch nói: “Điện hạ tìm ta ra mặt, nhất định là muốn làm tan rã Ti nội thị, sợ rằng thời gian quá ngắn không phá nổi cửa cung, Bình Tây Vương sẽ dẫn quân bình phản.”
“Đốc công anh minh”
Đường Minh Viễn nói: “Điện hạ thu phục tất cả bang phái trong kinh thành, hơn bốn ngàn thanh niên cường tráng, trong đó có hàng trăm người tinh thông võ đạo.”
“Chỉ cần Ti nội thị không ngăn cản, có thể đột phá hoàng cung!”
Chu Nghị vẻ mặt kỳ quái, nói: “Ta còn đang nghĩ, quân dưới trướng Điện hạ đang giấu ở đâu, mà lại trốn thoát khỏi sự truy lùng, hóa ra lại là những con chuột sống trong hố bùn.”
Đường Minh Viễn nói: “Nếu đại sự thành, làm phiền Đốc công giúp đỡ xử lý sạch sẽ, để tránh sau này có người học theo.”
“Đó là đương nhiên.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, khẽ lắc đầu: “Dựa vào một mình ta, khó mà khống chế được cả Ti nội thị, vẫn cần Điện hạ lôi kéo một vị công công khác.”
Đường Minh Viễn hỏi: “Ai?”
Chu Dịch nói: “Đề đốc Ti lễ giám trước kia, Viên công công.”
Đường Minh Viễn nghi hoặc nói: “Viên công công có thể có quyền lực như vậy sao?”
“Người giỏi đánh nhau thì không có thành tích gì lớn, thiên hạ này ai cũng đánh giá thấp Tiểu Viên Tử.”
Chu Dịch nói: “Cho dù ta là Đề đốc của mười ba giám Ti nội thị, lời nói thật sự có tác dụng cũng chỉ gói gọn trong bảy giám, những giám còn lại đều tôn trọng Ti lễ giám.”
“Nếu không phải Tiểu Viên Tử thủ đoạn cao minh, Tiên hoàng sao có thể tín nhiệm hắn?”
“Hóa ra là như vậy.”
Đường Minh Viễn giải thích nói: “Điện hạ đã từng lôi kéo Viên công công, nhưng hắn là người hầu thiếp thân bên cạnh Bệ hạ, nằm trong diện nghi ngờ giết vua.”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Ta với Tiểu Viên Tử là những người mong Tiên hoàng sống lâu trăm tuổi nhất.”
Đường Minh Viễn nói: “Viên công công bây giờ đang làm ở vị trí nào?”
“Tiểu Viên Tử đổ dạ hương* ở Di Xuân Điện.”
倒夜香: là cách nói lịch sự, nói tránh chỉ việc đi đổ bô, đổ sh**, nước tiểu.
Chu Dịch nói tới đây, chợt nhớ tới lúc ba người còn chưa phát tích, đã nói với nhau thà chết cũng không đi đổ bô, không khỏi cười vài tiếng.
“Khà khà khà...”
Đường Minh Viễn không đoán ra được ý của thái giám, huống chi là thái giám đệ nhất thiên hạ, nghe thấy tiếng cười thì cũng cẩn thận cười bồi theo, kết quả chớp mắt đã thông thấy thân ảnh của Đốc công.
“Đốc công, Đốc công?”
Gọi liên tiếp mấy tiếng, không có bất kỳ phản hồi.
Đột nhiên.
Một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, lật tung mấy trang sách, cơn gió lạnh thấu xương khiến Đường Minh Viễn rùng mình.
“Đừng gọi nữa, Tiểu Dịch Tử đã hồi cung rồi.”
“Ai?”
Đường Minh Viễn lấy súng từ trong tay áo, giơ về hướng âm thanh phát ra, đoàng một tiếng nổ súng.
“Đây là ám khí gì vậy? Kết cấu khá tinh xảo.”
Lời chưa dứt, trong góc tường xuất hiện một thân ảnh lờ mờ, thân trên miễn cưỡng có hình người, sương khí tụ thành cánh tay, đầu, trên mặt chỉ có một đôi mắt đỏ rực.
Nửa thân dưới hoàn toàn là sương khí, hàn khí thổi qua sung động cuồn cuộn.
“Quỷ a!”
Đường Minh Viễn kinh ngạc hét lên một tiếng, rồi ngất đi trên đất, trước khi ngất đi trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Rõ ràng là thế giới võ hiệp, sao lại đột nhiên thành liêu trai rồi?
0
0
“Trên thế giới này vốn dĩ có ma quỷ!”
Lão Lộc lơ lửng ở đầu giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Minh Viễn.
“Quỷ bởi vì oán hận mà sinh ra, ngươi chưa từng gặp, đại khái là cuộc sống quá thuận lợi, chưa từng nhìn thấy hắc ám của thế gian.”
“Tại sao bọn họ không nhìn thấy được ngươi?”
Đường Minh Viễn ổn định tâm tình, dù sao cũng là người sống hai thế giới, năng lực tiếp thu cái mới cũng tăng thêm rất nhiều, chỉ chỉ vào người hầu đang canh ở ngoài cửa.
Đêm qua sau khi ngất đi, người hầu đã bế Đường Minh Viễn về phòng ngủ, mời đại phu đến khám bệnh, hắn chỉ vừa mới tỉnh lại được một lúc.
Lão Lộc bồng bềnh qua lại: “Ta đã đọc sách dưỡng thần mấy chục năm, nhờ vào thuật luyện hồn ngưng tụ thành thân quỷ, nhưng vẫn không so được với ngươi, linh đồng, đạo chủng trời sinh.”
“Nhưng ta không phải tu sĩ, hòa thượng.”
Đường Minh Viễn hiểu được, hồn vía của mình cường đại như vậy là do dung hợp với tàn hồn của tiền thân, lại hỏi: “Nghe cách ngươi nói giống như đang phục dịch trong cung?”
“Ta là Lão Lộc, từng phục dịch ở lãnh cung.”
Lão Lộc cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Tiểu Dịch Tử, cũng chính là Chu Đốc công, gọi ta một tiếng lão sư cũng không có gì là quá.”
Đường Minh Viễn kinh ngạc nói: “Sư đồ như phụ tử, vì sao lại không ở bên cạnh Chu Đốc công?”
Lão Lộc thở dài: “Ta sau khi biến thành quỷ, vẫn luôn đi theo Tiểu Dịch Tử, vô tình lại phát hiện ra một bí mật lớn, kết quả không cẩn thận để lộ tung tích, Tiểu Dịch Tử muốn giết ta diệt khẩu.”
“Hóa ra là như vậy.”
Đường Minh Viễn đảo mắt, đổi chủ đề nói: “Lộc công công, ta sẽ an bài lăng mộ cho ngài, phong thủy tốt, lại che khuất, Chu Đốc công nhất định sẽ tìm không ra!”
“Khà khà khà!”
Lão Lộc phát ra tràng cười quái dị, giống như kim châm vào hồn vía: “Tiểu tử nhà ngươi không muốn biết cái bí mật đó là gì sao?”
“Không muốn!”
Đường Minh Viên lắc đầu như trống bỏi: “Người biết quá nhiều bí mật sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
“Ta vẫn phải nói cho ngươi biết.”
Lão Lộc nói: “Nhân gian nói Chu Đốc công thiên phú tuyệt thế, thực tế thì không phải vậy, hắn có thể tu thành Đàm Hoa Bảo Điển, đều dựa vào việc tiêu hao một thứ khác.”
Đường Minh Viễn đã từng nghe Triệu Mục nói qua về công pháp tà môn này, trong lòng cũng đã ẩn ẩn đoán ra được, bị dọa sợ đến mức bịt tai lại, hận không thể ngất thêm lần nữa.
“Mãi dừng ở thanh xuân, trường sinh bất lão.”
Trên mặt Lão Lộc không có miệng, mũi, tai, giọng nói của hắn vang lên trực tiếp trong đầu Đường Minh Viễn, mang theo tham lam, mê mẩn, điên cuồng, khủng bố không hề che giấu.