Lúc này, chỉ có đốc công có thể cứu tính mạng hắn!
Thái hậu thấy tình hình bách quan vây công, rất nhanh liền suy nghĩ rõ ràng, đây là lục bộ muốn mượn An Công Bá báo báo cáo láo chuyện nạn hạn hán, đem hắn trục xuất Hộ bộ.
Triều đình lục bộ lấy Đường Minh Viễn đứng đầu, Thái hậu trực tiếp hỏi.
"Đường ái khanh, ngươi nghĩ thế nào?"
Đường Minh Viễn bước ra khỏi hàng nói: "Hồi Thái hậu, có thể đem Lộc công công giao cho Hình bộ, hết thảy tội danh theo quốc triều luật pháp thẩm phán."
Ngụ ý, Lộc công công đáng chết.
Thái hậu đang muốn gật đầu đáp ứng, chỉ là một nội thị cỏn con chết thì chết, không đáng để đối địch lục bộ.
"Vậy liền theo..."
"Khởi bẩm Thái hậu."
Chu Dịch bước ra khỏi hàng nói: "Lộc công công cũng là bị người lừa gạt, có thể phạt gậy hối lỗi, tội khác không đến mức đưa tới Hình bộ."
Thái hậu ôm lấy Thái Xương đế, không tức giận vì bị đốc công cắt lời, mà là sinh lòng nghi ngờ.
Những ngày qua tiên hoàng phát tang, vì có thể chân chính sử dụng nhiếp chính quyền to, Thái hậu cẩn thận cắt tỉa thế lực trong triều, suy tư trong bọn họ là địch hay bạn, quan hệ xa gần.
Trong đó Đông xưởng cùng chín thường thị tuyệt đối là đối địch, người sau phân đi quyền lực của Đông xưởng, cho nên sau khi tiên hoàng băng hà, đốc công trực tiếp chém Ngũ công công.
Làm sao hôm nay đốc công lại nói tốt cho Lộc công công?
Đường Minh Viễn không cần suy tư, liền oán được dụng tâm hiểm ác của Chu đốc công, trầm giọng nói: "Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Một tên hoạn quan cỏn con, chẳng lẽ còn quý giá hơn bệ hạ, vương hầu ?"
Chu Dịch không có phản bác Đường Minh Viễn, vô luận theo phương diện thảo luận "Tội chứng", Lộc công công phải chết không thể nghi ngờ, mà là nói với Thái Hậu.
"Lộc công công dù sao cũng là con nuôi tiên hoàng, huynh đệ thủ túc của bệ hạ, Thái hậu cần phải thận trọng a!"
Cái gì gọi là thủ túc?
Thân là xương tay, lực là kéo dài!
Thái hậu trong nháy mắt hiểu được lời đốc công, thêm chút suy tư liền hiểu rõ, lục bộ hành tẩu chính là nằm trong quyền lực mình có thể nắm giữ, khó trách tiên hoàng bất chấp thiên hạ phản đối cũng phải phong quan cho nội thị.
Liên quan đến quyền lực, tội danh liền không trọng yếu!
"Đốc công nói rất có lý, vậy nên xử trí như thế nào?"
Chu Dịch khom người nói: "Có thể để Đông xưởng tự điều tra, vừa không nhân nhượng tội phạm, vừa có thể giữ lại thể diện hoàng gia."
Đường Minh Viễn Đang muốn nói, Thái hậu khẽ vỗ lưng Thái Xương Đế.
Khanh khách !
Thái hậu nói: "Bệ hạ cao hứng như vậy, hiển nhiên không muốn thủ túc tương tàn, vậy thì do đốc công xử lý án này."
Chu Dịch khom người nói: "Nô tỳ tuân chỉ."
Lộc công công trong chết được sống, đông đông đông dập đầu tạ ơn, mấy nội thị vào điện đưa hắn đi.
Biết rõ sẽ không định tội cho Lộc công công, nhưng bên ngoài vẫn phải làm một chút, tránh cho dân chúng bàn tán.
Sau khi điều tra rõ ràng, chứng minh Lộc công công vô tội, tự phạt ba chén là được!
Đại sự nghị định, tiếp theo lại thảo luận vài chuyện, tất cả đều xử lý dựa theo lời quan viên.
Thí dụ như đầu tiên liên quan đến tân chính, theo Hộ bộ dẫn đầu mở tiền trang triều đình, nghe có chút tranh lợi với dân, Thái hậu, đốc công cũng cảm thấy không coi là đại sự, trực tiếp thông qua.
Tan triều.
Lục bộ quan lại đa số sắc mặt âm trầm, thỉnh thoảng mắt lạnh quét qua đám hoạn quan, trong lòng thầm mắng tiên hoàng chết là đáng đời.
Tiên hoàng phong quan phong tước cho nội thị, thăng quan tiến tước, mới để cho thái giám có tư cách vào triều nghị sự.
Lễ bộ Đỗ thượng thư tiến tới trước mặt Đường Minh Viễn, thấp giọng hỏi: "Đường đại nhân, có tiếp tục điều tra sáu thường thị hay không, có đốc công che chở, rất khó thanh trừ."
"Đinh đâm vào đầu khớp xương không rút ra, da thịt dù đẹp đi nữa, cũng khó che giấu đau bệnh."
Đường Minh Viễn nói: "Tiếp tục điều tra sáu thường thị, Bổn quan tự có biện pháp, để đốc công không quản chuyện triều đình."
Bên kia.
Chúng nội thị vây quanh đốc công, tựa như chúng tinh phủng nguyệt.
Năm vị hành tẩu còn lại cúi đầu khom lưng, e ngại thể diện tiên hoàng, không thể bái làm cha nuôi, cho nên trước mặt đốc công tự xưng :"Tiểu.".
"Kiệt kiệt kiệt..."
Chu Dịch đắc ý cười quái dị, hôm nay tranh giành đại hoạch toàn thắng.
Đem sáu thường thị nắm trong lòng bàn tay, Đông xưởng quyền thế thực chất tính xâm nhập vào lục bộ, tương lai đánh ngã Đường Minh Viễn, trong ngoài triều đình đều là đốc công định đoạt.
Cân bằng?
Chu Dịch đã giết hai hoàng đế, hắn còn sống chính là cân bằng lớn nhất.
Nhóm người cô đơn nhất trong quần thần hạ triều, chính là tông thân Triệu thị, vô luận thân vương hay là công gia, cũng co đầu rụt cổ giảm bớt cảm giác tồn tại.
E sợ để cho Đông xưởng, lục bộ bắt được nhược điểm, đưa đi địa lao, thiên lao một lần.
Chu đốc công, Đường các lão triều đình đấu đá dữ dội như vậy, chỉ kém chỉ vào lỗ mũi mắng nhau, nhưng tông thân nào dám lên tiếng, lập tức liên thủ đè nén xuống.
Đấu tranh vĩnh viễn tồn tại, vĩnh viễn không ngừng, mà đấu tranh song phương lại tùy thời biến hóa.
Chẳng phân biệt được đúng sai, thân sơ, chỉ nhìn ích lợi!
Kinh thành.
Tây Môn.
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh vào cổng thành.
Binh tốt trông coi nhìn thấy dấu hiệu Thịnh vương phủ, vội vàng xua đuổi dân chúng, khom người nghênh đón xe ngựa vào thành.
Tôn thất không có thực quyền gì, nhưng trong mắt người thường đã là đại nhân vật đội trời.
Rèm cửa sổ xe hơi vén lên, bên trong là một mỹ phụ trung niên, lông mày thon dài, đánh giá bách tính tụ tập ở cổng thành, thoạt nhìn tinh khí thần cũng không tệ.
Xe ngựa chậm rãi đi tới trong thành, cửa hiệu hai bên san sát, trên đường ngựa xe như nước.
Đám người hối hả, tạo ra rất nhiều tiếng ồn.
Mỹ phụ kinh ngạc nói: "Mấy năm không trở lại kinh thành, thế nhưng trời đất đã thay đổi!"