Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 866 - Chương 866 - Dòng Họ Chu Thị

Chương 866 - Dòng họ Chu Thị
Chương 866 - Dòng họ Chu Thị

Tiểu Lương Tử quỳ xuống nói: “Trong đó Phật môn Đại Nhật Chưởng kinh là khắc yêu ma quỷ quái nhất, đạo môn Ngũ Lôi Chưởng chí dương chí cương, chỉ là hàng trăm năm nay chưa có ai tu thành.”

Chu Dịch từ tốn nói: “Tiểu tử nhà ngươi biết không ít nhỉ.”

“Không dám giấu cha nuôi.”

Tiểu Lương Tử quỳ xuống nói: “Năm năm trước có ác linh tới cửa, dụ dỗ muốn phá vỡ pháp Tiên Thiên, làm chuyện phản bội tổ tông, ta thẳng thừng từ chố!”

“Còn có chuyện này sao...”

Chu Dịch đối với lời của Tiểu Lương Tử thì bán tín bán nghi, có lẽ thực sự từ chối Lão Lộc, nhưng tuyệt đối không phải là có hiếu.

Trải qua hơn ba lần chìm nổi trong cung, nội thị thật sự được coi là trung hiếu thì số lượng rất ít, chín phần chín đều là dựa vào lợi ích mà tập hợp lại với nhau.

Đây cũng là duyên cớ mà nội thị đấu không lại văn thần, chỉ có lợi ích cá nhân, không kết phái.

Chu Dịch đem sách ôm vào trong ngực, tò mò hỏi: “Lão Lộc làm sao lại biết được ngươi sắp đột phá Tiên Thiên?”

Tiểu Lương Tử nói: “Ta cũng tò mò chuyện đó, theo lời Lão Lộc nói thì ông ta từ trong đạo kinh ngộ ra được pháp vọng khí, có thể phán đoán được tu vi cao thấp thông qua khí tức.”

“Vọng khí?”

Chu Dịch nhướng mày, lúc hắn ổn định giang hồ gặp được không ít chân nhân môn đạo, căn bản không có bí thuật này, mà ngược lại thần côn trên đường lợi dụng để đi lừa tiền.

Tiểu Lương Tử nói: “Ta vốn dĩ cũng không tin, Lão Lộc lại thi triển pháp luyện binh khí, nó rằng đã ngộ ra được pháo quỷ tiên tu hành, sau này có thể trường sinh...”

Nhắc đến hai chữ trường sinh, âm thanh Tiểu Lương Tử dần dần nhỏ xuống, không dám nói thêm nữa.

“Luyện binh khí, tu tiên? Hừ, thật là mơ tưởng hão huyền!”

Chu Dịch khinh thường nói, nhưng thực ra càng ngày càng chú ý tới Lão Lộc, lúc trước khi hắn đánh lén, nếu bị năm cái đầu lâu kia chặn lại, nhất định sẽ bị hồn phi phách tán.

“Lão Lục lúc còn sống không tu luyện võ đạo, sau khi chết lại ngộ ra được pháp quỷ tiên, ngộ tính như vậy thật làm người ta kinh ngạc, nhưng cũng có mấy phần giống với thiên phú của ta.”

Một lúc lâu sau.

Tiểu Lương Tử không nghe được âm thanh nào nữa, cẩn thận dè dặt ngẩng đầu lên, sớm đã không còn tung tích của Đốc công.

.......

Thái Xương năm thứ sáu.

Đông chí.

Bách quan hạ triều.

Chu Bình An với các đồng liêu vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi rời khỏi cửa cung, mới vẫy tay chào tạm biệt.

Sau đó ngồi lên kiệu quan, ra lệnh cho gia đinh đi Thái Bạch Lâu, hẹn với với kinh doanh Từ tướng quân và những người khác bàn về việc buôn lậu muối, sắt ở Bắc Cương.

“Tiểu Tử, một thân quan bào này của ngươi có mấy phần uy phong đấy.”

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói, như đã từng quen biết, Chu Bình An đè lại kinh sợ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh kiệu nơi giọng nói phát ra.

Trên đỉnh kiệu hai tấc vuông, vậy mà có một người trẻ tuổi đang treo ngược ở đó, tỉ mỉ quan sát dung mạo thì có mấy phần giống với nghĩa phụ trong ký ức.

Kết hợp với những tin đồn trong giang hồ, Chu Bình An mơ hồ đoán ra được, cung kính chắp tay nói.

“Có phải là cha đang ở trước mặt không?”

“Chính là ta.”

Chu Dịch nói: “Hơn hai mươi năm không gặp, trở thành người lớn rồi.”

Chính Thống năm thứ sáu, sau khi cung biến, Chu Dịch tu hành Lãng Tình Kiếm Quyết, cố ý xa rời dòng họ Chu Thị, cũng chưa từng gặp lại nghĩa tử Chu Bình An.

“Bái kiến cha.”

Chu Bình An xác định thân phận của người đến, liền ở trong kiệu đứng dậy quỳ xuống, cung kính nói: “Hài nhi có được như ngày hôm nay, tất cả là nhờ uy danh lẫy lừng, thiên hạ vô địch của cha!”

Chu Dịch hỏi: “Những năm gần đây Chu gia thế nào?”

“Hồi bẩm cha, từ sau khi ngài rời đi, thường xuyên có ác nhân giang hồ tới cửa, ý đồ bắt cóc Tổ phụ đại bá, nhưng lại có một nhóm cao thủ vô danh khác âm thầm bảo hộ...”

Chu Bình An kể lại ngắn gọn những chuyện mà Chu gia đã trải qua những năm gần đây, lúc đầu thì cũng rất sợ hãi, nhưng mãi cho đến khi thi đỗ tiến sĩ, sau đó dựa vào di sản của Đốc công mà thăng tiến, mới làm những tên đạo chích kinh sợ.

Hiện tại hắn đã là Binh bộ Thượng thư, đang ở thời kỳ đỉnh cao, sau này nhất định sẽ vào nội các bái tướng.

Ba thế hệ thanh niên Chu gia, từ nhỏ đã trải qua hưng thịnh suy tàn của gia tộc, được dạy dỗ bởi những người thầy có danh tiếng, khác hẳn so với hai thế hệ phế vật trước, đa số chỉ có mấy phần tài năng.

Hoặc làm ở Binh bộ, hoặc là ở giám sát quân địa phương, ngay ngắn thành một phương lấy Chu Bình An làm trung tâm.

Chu Dịch nghe Chu Bình An thuật lại, Thái Xương mười bốn năm nắm quyền Binh bộ, thực hiện bước then chốt thăng quan tiến chức, hắn sâu sắc nhận thức được trong chuyện này có gì đó mờ ám.

“Chẳng lẽ Bắc Cương binh bại có liên quan đến ngươi?”

“Không thể qua được mắt cha nuôi.”

Chu Bình An trong lòng chấn động, không hổ danh là Đốc công Đông Xưởng, điều chỉnh lại sắc mặt nói.

“Hài nhi nhận được di trạch của cha nuôi, tạo quan hệ tốt với nội thị trong cung, biết được Hệ hạ phái nội thị đến giám sát quân, túc giục tiền tuyến gấp rút tấn công, thì lập tức truyền tin cho Trấn Bắc Vương!”

Chu Dịch nghi hoặc nói: “Ngươi và Trấn Bắc Vương có huyết thù, sao lại giúp hắn?”

Chu Bình An vốn là trưởng tử của thế gia Thang Thị ở Bắc Cương, cả nhà bị Trấn Bắc Vương giết chết, có thể nói là mối thù truyền kiếp.

“Hài nhi đã bái nhận cha nuôi, đương nhiên là họ Chu đứng trước, sau đó mới là họ Thang.”

Chu Bình An trầm mặc nói: “Tạ gia có thể hoàn toàn dựa vào cha nuôi mà trỗi dậy, đương nhiên năm đó cha bị tông sư bao vây, Tạ nguyên soái ngồi im không quản, loại phản bội này, đáng bị trừng phạt.”

Bắc Cương binh bại, triều đình tổn thất nặng nề.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0