“Hài nhi hiểu rồi.”
Chu Bình An đương nhiên hiểu đạo lý người mất thì chính sách cũng mất, nhưng chỉ khi phụ thân cho cơ hội chỉ dạy, mới có thẻ nâng cao mối quan hệ giữa cha con, hắn liền cung kính hỏi: “Không biết làm thế nào để mượn lực bên ngoài?”
Chu Dịch nói: “Ngươi có biết Hoàng hậu ở trong cung thế nào không?”
Chu Bình An đáp: “Hài nhi và nội thị trong cung thân quen, nghe được vài tin tức, đại khái là sống không bằng chết.”
Chu Dịch sớm đã đoán được điều này, cũng là Đường Minh Viễn lừa mình dối người, tin Thái Xương Đế đối xử tốt với con gái của mình, từ trong tay hắn lấy ra lệnh bài Thanh Đồng.
“Đây là mật lệnh của ta, trước tiên để lộ thân hình, trong Ti nội thị chắc hẳn vẫn có chút tác dụng.”
Chu Bình An đè nén sự kinh ngạc trong lòng, khom người nhận lấy: “Đa tạ phụ thân ban ân.”
Cách đây không lâu, trong trận Tiêu Tương Quán, Chu Dịch chỉ trong một hơi đã giết chết đao thần La Sóc, chấn kinh thiên hạ, lão nhân trong Ti nội thị nào dám có hai lòng.
Chu Dịch nói: “Nếu Hoàng hậu sinh thống khổ, tốt hơn hết là sớm giải thoát cho nàng ta, nhớ phải làm sạch sẽ.”
“Hài nhi hiểu.”
Chu Bình An biết cái gì là sạch sẽ, nghĩa là chết phải có lý có chứng cứ.
Bây giờ Hoàng hậu không thích Thái Xương Đế, chiếm cứ Khôn Ninh Cung nhỏ nhoi, hậu cung thì tràn ngập các phi tử ghen tị.
Tìm vài nội thị đi khiêu khích, phối hợp, làm Hoàng hậu rơi xuống nước, gặp phải phong hàn, ngay cả phi tử hại người cũng không biết, nàng ta chỉ là con dao cho kẻ giết người mà thôi.
Chu Dịch nói: “Chuyện này báo lại cho Đường tể tướng, đợi Thái Xương Đế băng hà, nắm lấy cơ hội đẩy tân đế đăng cơ.”
Chu Bình An thắc mắc: “Đường tể tướng đã ở trong ngục hai năm, bộ cũ đã điều chuyển, chẳng lẽ còn có thể giết vua?”
“Khà khà khà...”
Chu Dịch cười vài tiếng quái dị, không có giải thích nhiều.
Đường Minh Viễn rõ ràng là nhân tài tuyệt thế, nhưng tính tình lại quá ngây thơ, hành động chưa đủ tàn nhẫn, thỉnh thoảng cũng sẽ yếu đuối lùi bước.
Há lại không biết những minh quân thánh chủ trong lịch sử, chẳng có ai là giết người không nương tay cả!
.....
Hoàng cung.
Góc tây bắc.
Một cái đầm nhỏ rộng nửa mẫu, trong đầm có mấy cái đình nhỏ.
Viên công công ngồi xếp bằng, vận công pháp, hút âm sát hàn khí từ nước trong đầm, luyện hóa thành tiên thiên chân khí.
Đột nhiên có tiếng gió từ phía sau truyền tới.
“Ai?”
Viên công công mở choàng hai mắt, bờ vai như không xương, tay trái gấp ngược lại, lòng bàn tay gầy guộc đập vào không trung.
“Chưởng pháp hay!”
Âm thanh ngưỡng mộ trong trẻo, một bàn tay trắng như ngọc duỗi ra, chân khí như sóng biển dâng trào.
Đình đài đột nhiên vỡ tan, nước trong đầm dâng cao vài trượng.
Viên công công bay lên không trung, cao hơn mười trượng, đáp ở trên đỉnh một đình đài, ngước đôi mắt đục ngầu nhìn sang.
Một nam tử khoảng hai mươi tuổi, mặc y bào xanh xám, là tiểu thái giám phục sức cáp thấp nhất trong cung, ý cười trùng trùng đứng giữa không trung.
Cách mặt nước chừng ba bốn thước, y phục bay phấp phới như thần tiên.
Viên công công nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ, dần dần trùng lặp với khuôn mặt sâu trong ký ức, lẩm bẩm.
“Tiểu Dịch Tử...”
“Đã lâu không gặp.”
Chu Dịch cười cười chắp tay: “Sau khi xuất quan công việc bận rộn, bây giờ mới có chút thời gian, cảm tạ Viên công công ra tay giúp đỡ!”
Viên công công tỉ mỉ đánh giá Chu Dịch, có đến bảy tám phần giống với hơn ba mươi năm trước, lúc đó mới mười tuổi, sau khi thành niên, nhất định sẽ có bộ dáng này.
Nhịn không được mà cúi đầu nhìn nước trong đầm, thấy khuôn mặt già nua của mình, mái tóc bạc trắng, trông giống tổ tiên của Chu Dịch.
“Chu Đốc công tự tin là thiên hạ đệ nhất, vậy mà dám lộ mặt thật với người khác?”
Trong lời nói tràn đầy giễu cợt, cũng khó tránh khỏi một chút hâm mộ.
“Mọi người trên đời này đều ghen tị với sự trường sinh bất lão của ta.”
Chu Dịch thở dài: “Nhưng không biết hết thảy nhân quả trên thế giới này, được và mất luôn luôn cân bằng!”
Từ sau khi ngộ tính bộc phát, Chu Dịch đã hiểu ra, có lẽ trong cõi u minh sâu thẳm có thần tiên phật ma, đang âm thầm quan sát.
“Chu Đốc công nếu không có việc gấp vậy thì xin đừng quấy rầy ta tọa.”
Viên Công công lạnh giọng đáp, chỉ cảm thấy Đốc công đang khoe khoang, cho dù trường sinh bất tử là thuốc độc, bản thân cũng sẽ uống không chút do dự.
Chu Dịch nói: “Một thời gian nữa, Bệ hạ băng hà, xin thỉnh Viên công công giúp đỡ Chu gia.”
“Thực lực của Đốc công tuyệt thế phi thường, vẫn còn quan tâm đến quyền thế?”
Viên công công không quan tâm đến sống chết của Thái Xương Đế, năm đó ông ta tự tay giết vua, sớm đã mất đi sự kính trọng đối với hoàng quyền.
Chu Dịch giải thích nói: “Ta cần mượn triều đình, điều tra mấy người.”
Viên công công tò mò hỏi: “Ai?”
“Mấy vị tông sư còn sống lúc đại chiến kinh đô.”
Chu Dịch không giấu diếm, cũng không nói thật.
Khi tu hành võ đạo trong lòng có giác ngộ, âm dương không trọn vẹn, khó đột phát đến cảnh giới cao hơn.
Cho nên báo thù chỉ là thuận tay, mục tiêu thực sự của Chu Dịch chính là Hải công công, nắm giữ bí thuật võ đạo cực dương sinh âm, phục hồi cơ thể nam tử.
Thái Xương năm thứ mười bảy.
Mùa xuân.
Hoàng đế tâm thần rối loạn, cuồng vũ ba ngày ba đêm mà chết.
Tân đế lên ngôi, Kiến Nguyên Bình Khang.
Bình Khang đế mới ba tuổi, do Hoàng Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, tấn Chu Bình An là trợ thủ.
Năm tiếp theo.
Chu Bình An tấn phong Thái sư.
......
Chùa Bát Nhã.
Một ngôi chùa cổ ở Tây Vực đã được truyền thừa ngàn năm.
Chính ngày Phật Đản.
Hàng ngàn tín đồ vượt núi vượt sông đến chùa thờ cúng, trong đó có nhiều vương công quý tộc từ các nước nhỏ xung quanh.
Trong chùa được bao phủ bởi những dải ruy băng đầy màu sắc, cờ, kinh phan, và quan trọng nhất chính là hòm công đức, còn có những tăng nhân bụng phệ đi giữa đám người, bán những pháp khí do các cao tăng khai quang.