Chu Dịch triệu xuất quang luân công đức, nhưng cũng không thể ngăn được uy lực tự bạo, mắt thấy dư âm sắp quét qua Cửu Châu, không thể không triệu xuất kim liên công đức.
Ba hướng tiếp cận, mới có thể ngăn chặn hoàn toàn.
Công đức bị tiêu hao nhanh chóng, cho đến khi chỉ còn lại một phần thì Nhân Tiên tự bạo mới lắng lại.
“Lão thiên gia, tính toán của ngài cũng quá rõ ràng thì phải?”
Chu Dịch nhịn không nổi mà phàn nàn, công đức cầm còn chưa nóng giờ chỉ còn không đến mấy phần, may mà đã tiêu diệt được đại địch, cả Cửu Châu đều thành tư hữu.
Mấy ngày sau.
Vạn năm trước chốn cũ Đan Đỉnh Tông, mọc lên một đám cỏ sậy.
Chu Dịch ngồi khoanh chân, vận pháp lực thi triển tiên thiên thần thông, lúc đấu pháp thì thở từ trong ra ngoài, bây giờ là hít nuốt khí đất trời.
Hít.
Thi khí bao trùm Cửu Châu tụ tập về hướng lau sậy, đầu tiên là từng đám, sau đó là từng trận, cuối cùng tập hợp thành mấy chục cơn lốc xoáy.
Cơn lốc trải dài vạn dặm, xuyên qua bầu trời, rơi xuống đám cỏ với khí thế càn quét đất trời.
Chu Dịch há miệng nuốt cơn lốc xoáy vào bụng, pháp lực ngưng tụ luyện hóa, thành một viên thi đan màu xám, kích thước bằng ngón tay cái, nhưng thực chất nặng đến ngàn tấn.
Thi khí trong bán kính vạn dặm đã cạn kiệt, thi khí nồng đậm xung quanh lại lan truyền nhanh chóng.
“Thế giới này lại thanh sáng ra một chút rồi.”
Chu Dịch bấm tay chiêm toán, muốn dùng cách này thanh trừ thi khí, ước chừng phải mất bảy tám trăm năm mới có thể trả lại Cửu Châu như lúc ban đầu, công đức còn lại cũng đủ để bù đắp tổn thất.
Đùng đùng đùng!
Một đạo thiên lôi giáng xuống, mắt thấy sắp đánh vào đám cỏ sậy, rồi lại tan biến trong hư không.
“Lão thiên gia ngài đừng thúc giục nữa, bần đạo sẽ bắt đầu làm bây giờ, cho dù sản sinh ra một đàn lừa, cũng không mệt mỏi đến thế!”
Chu Dịch giơ hai tay lên trời, há miệng phun ra la bàn luân hồi.
Ngay khi đang muốn triển pháp đưa la vào vào trong hư không vô tận, trong lòng khẽ động, có một ý tưởng mới, có lẽ có thể nâng cao hiệu xuất cắn nuốt thế giới.
“Bần đạo ở trong la bàn đã luyện nhập vào đó một đoạn ký ức, sau khi chuyển thế thì tự nhét ký ức vào, dung hòa với người thay thế bản thân, trởi thành người xuyên không giống Đường Minh Viễn, xác xuất sống sót cao hơn so với thổ dân.”
“Bằng cách tương tự, đơn giản chính là trong ký ức luyện nhập pháp hiến tế thế giới...”
Chu Dịch vừa mới nảy ra ý nghĩ, tiếng sấm rền đã vang đến bên tai, liền dừng lại suy nghĩ.
Theo tin tức mà Lão thiên gia truyền tới thì những vị khách xuyên không không phải là hiếm ở vạn giới, nếu như dựa vào pháp môn hiến tế thế giới, thì vừa sinh ra đã bị sét đánh.
Chưa nói đến việc có sống được hay không, thậm chí la bàn luân hồi cũng không thu lại được!
“Vậy bản thân bần đạo thì sao?”
Ánh mắt Chu Dịch lóe lên, áp chết ý nghĩ kỳ quái trong lòng, triển pháp đem la bàn vào trong hư không hỗn loạn bắt đầu bế quan tiềm tu.
.....
Năm tháng dần trôi.
Xuân đi thu tới.
Chớp mắt đã hơn chín trăm năm trôi qua.
Thi khí bao trùm Cửu Châu đã tiêu tan, mặt trời và mặt trăng lại chiếu sáng trên đại lục, dưới sự nuôi dưỡng của linh khí đất trời, những khu rừng vô tận đã mọc lên.
Trong rừng có kỳ hoa dị thảo, chim bay thú chạy.
Trong số đó có rất nhiều động thực vật sống dựa vào nguồn linh khí, trong mù mà mù mờ mà học được pháp nuốt nhả luyện khí, trở thành nhóm yêu tộc đầu tiên sau đại kiếp.
Hôm nay.
Chu Dịch đang ngồi luyện khí, bỗng nhiên hư không khẽ chấn động, linh quang từ trong hư không xâm nhập vào trong cơ thể.
“Tin tức từ dị thế...”
“Quả nhiên có được ký ức của người xuyên không, tỷ lệ sống sót cao hơn nhiều so với thổ dân.”
“Kiếp thứ nhất sống được ngàn năm, đáng tiếc người này tư chất quá kém, làm việc lại quá phách lối, chưa kịp đạt đến cảnh giới chạm đến la bàn thì đã chết.”
Thần thức Chu Dịch quét qua, lập tức đọc được tin mà la bàn truyền đến, suy nghĩ về công pháp tu luyện của thế giới đó, phản ánh pháp môn thần thông của tu tiên giới.
“Thuật thể? Kỳ vật? Ma thần? Thế giới này cũng thật thú vị...”
-END-