Chu Dịch kinh ngạc nói: “Phàm nhân cũng có thể thi triển linh vũ thuật?”
Tu sĩ giải thích nói: “Bọn họ lựa chọn gieo trồng linh dược lâu năm, cẩn thận chăm sóc mấy năm, cũng có thể có chút thu hoạch.”
Chu Dịch lại hỏi: “Nếu ta chiếm mảnh linh điền này, thì bọn họ phải đi đâu?”
Tu sĩ trả lời nói: “Dựa theo quy định của tông môn, tu sĩ có quyền được ưu tiên thuê. Nếu như thành thị không có linh điền bỏ không, có thể lựa chọn xếp hàng chờ đợi, hoặc là lựa chọn rời khỏi vực Thiên Dương.”
“Hiểu rồi, ta chỉ cần động phủ.”
Chu Dịch lập tức bừng tỉnh, Đan Đỉnh Tông không thể trực tiếp đuổi con cháu của đệ tử, nên đã sử dụng quy tắc để hạn chế.
Địa vị của phàm nhân thấp hơn tu sĩ trong thành thị, sau khi gặp phải các loại đối xử khác biệt, khả năng lớn là sẽ lựa chọn rời khỏi Tu Tiên giới, dựa vào thực lực võ đạo, sống tiêu sái giàu có ở phàm tục.
Được mất những gì, thì tự mình cân nhắc!
Động phủ số 1024
Cổng ngoài đóng chặt.
Con bò đang nằm nghỉ ở góc tường, lâu lâu lại phát ra tiếng phì phì từ trong mũi.
Cách nơi này vài chục trượng.
Thiếu niên Trần Dương và muội muội Trần Anh đang gieo trồng linh điền, mấy ngày trước đây tâm tình còn có chút áp lực, bởi vì chủ nhân của động phủ đã đến, bây giờ đã trở nên vui vẻ, thoải mái rồi.
“Anh tử, ta nhất định sẽ đột phá Tiên Thiên, bái nhập môn hạ của Tôn tiền bối!”
Một tháng trước, có một tán tu đến đây, muốn gieo trồng mảnh linh điền này.
Nếu thật sự trở thành một kẻ thất nghiệp lang thang, không có nguồn thu linh thạch, mà muốn trở thành tu sĩ là chuyện vô cùng khó khăn. Trần Dương đã suy nghĩ đủ mọi biện pháp kéo dài, nhưng mà vẫn không thể nào ngăn cản được quy định của tông môn, mắt thấy sắp phải mất đi mảnh đất kiếm sống.
Mấy ngày trước, Tôn tiền bối vào sống trong động phủ, đã đánh tiếng với thành thị là không muốn bị ai quấy rầy.
Thì những tán tu khác rất biết điều, đi thuê những linh điền ở nơi khác, vấn đề của Trần Dương được giải quyết dễ dàng.
Trần Anh nghe vậy, nhíu mày: “Nhà chúng ta người liên tiếp có người bị bệnh chết, chắc chắn là có người ám hại, bây giờ chỉ còn lại có hai người chúng ta, hay là chúng ta rời khỏi thành thị đi?”
Trần Dương chậm rãi lắc đầu, kiên định nói.
“Ta sẽ không rời đi, nhất định phải khôi phục lại vinh quang của tổ tiên!”
Thời gian của những kẻ biết phấn đấu luôn trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt đã qua sáu mươi năm.
Hôm nay.
Trần Dương già mái tóc bạc phơ, dẫn theo con cháu chăm sóc linh điền, mỗi khi nhìn về phía cháu chắt của mình thì sẽ phát ra tiếng cười sang sảng.
Ba mươi năm khổ tu võ đạo, cuối cùng cũng không có thể đột phá Tiên Thiên, cũng may mà dưới danh nghĩa của Trần Dương có linh điền thuê lại, rất dễ dàng cưới được thê tử cũng là phàm nhân.
Liên tiếp sinh ra bốn nam ba nữ, tất cả đều không có linh căn.
Bầu nhiệt huyết thuở niên thiếu của Trần Dương đã hao mòn gần hầu như không còn lại gì, chỉ khẩn cầu “Tôn tiền bối” sống lâu trăm tuổi, vậy thì hai mẫu linh điền này có thể truyền thừa thêm mấy thế hệ.
Ai mà ngờ trời giáng điềm lành, cháu trai trưởng lại có linh căn, cho dù là Tứ linh căn, cũng có thể đủ cho Trần gia hưng thịnh trăm năm.
“Các ngươi phải cảm tạ Tôn tiền bối, hắn là đại ân nhân của nhà ta.”
“Rốt cuộc thì Tôn tiền bối trông như thế nào?”
Khi con trai hắn nói chuyện, thì nhìn về phía động phủ cách đó không xa, từ khi hắn biết chuyện thì cánh cửa kia đã đóng chặt, bao gồm cả con bò vàng năm ở ngay cửa kia, hơn ba mươi năm rồi mà không hề thấy có bất kỳ sự thay đổi nào.
“Này…… Ta cũng không nhớ rõ.”
Trần Dương xác định rằng bản thân hắn đã từng gặp Tôn tiền bối, chỉ là thời gian trôi qua lâu lắm rồi, chỉ còn nhớ một cách mơ hồ là người đó còn rất trẻ.
Trên phố đồn đãi.
Tôn đạo trưởng đã bốn năm chục tuổi, tu vi đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, tất nhiên là thiên phú thượng đẳng, tương lai có hi vọng sẽ đạt đến Trúc Cơ.
Người một nhà đang ở nói chuyện.
Bỗng nhiên nghe được một tiếng kẽo kẹt, quay đầu lại thì nhìn thấy cửa của động phủ mở ra, một lão đạo mặc đạo bào màu lam bước ra.
Chu Dịch cũng chú ý tới mười mấy người nhà Trần gia, mỉm cười gật đầu, thả người ngồi lên trên lưng con bò vàng.
“Ngưu nhi, đi thôi.”
Dưới chân còn bò vàng bốc lên mây trắng, bay lên trời, bay về phía Thiên Dương thành.
Trần Dương thấy ân nhân cuối cùng cũng đi ra ngoài, lôi kéo con cháu tiến lên bái tạ, kết quả chỉ nhìn thấy bóng dáng của con bò cưỡi mà thôi.
Ngẩn ngơ hồi lâu, cúi đầu nói với cháu mình.
“Nhớ rõ dáng vẻ của người chưa, sau này có gặp Tôn tiền bối, nhất định phải báo ân!”
……
Chu Dịch cưỡi trên lưng con bò vàng, bắt đầu suy ngẫm tiếp theo phải tu hành như thế nào.
Ba mươi năm trước, nhờ vào việc ăn linh dược trăm năm như cơm ăn, trực tiếp tăng lên đến tầng thứ mười ba của Quy Nguyên quyết.
Luyện Khí đại viên mãn, không thể tiến thêm được nữa.
Cho dù có vận chuyển công pháp như thế nào đi nữa, đều khó lòng gia tăng pháp lực được, cho dù có ăn hai gốc Linh Sâm ngàn năm, cũng là không làm nên chuyện gì.
Chu Dịch cũng không kết thúc việc bế quan, mà là chuyển sang tu luyện Thần Ngưu biến.
Có lẽ là huyết mạch của con bò vàng kia phi phàm, cũng có lẽ là do linh dược trong cơ thể Chu Dịch được tích lũy quá nhiều, hiệu quả của việc Luyện Thể đã vượt xa việc Luyện Khí, tổng cộng cũng chỉ mất đến bảy mươi năm đã tu đến đại thành, sau khi thử nghiệm uy lực rồi hắn mới vừa lòng xuất quan.
“Với tư chất của ta, cho dù là có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, ba năm viên Trúc Cơ đan chưa chắc là đã đủ.”
“Huống hồ mỗi viên Trúc Cơ đan xuất hiện, chưa nói đến cái giá của nó trên trời, còn sẽ tạo nên một trận tranh đoạt máu me. Những kẻ có tu vi Luyện Khí sắp hết tuổi thọ, sẽ trở nên liều mạng, nói không chừng có thể phá vỡ luôn cả phòng ngự của Thần Ngưu biến.”
“Nói chung là phải dựa vào chính mình rèn luyện thôi!”
Mấy năm nay Chu Dịch biến hóa thành đủ mọi loại hình dáng, hỏi thăm tung tích của Trúc Cơ đan ở khắp mọi nơi, kết quả đều hướng về Đan Đỉnh Tông.