Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 104 - Cho Ông Nếm Thử Sự Đáng Sợ Của Người Chơi Vàng

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

"An Lâm đạo hữu, chúng ta mau nhân cơ hội Kim Mục Hầu Vương ở lại cản đường mà chạy mau lên!"

Tiết Trác Minh thấy An Lâm vẫn đứng tại chỗ, nóng nảy la to.

Nhưng, An Lâm lại bỏ ngoài tai tiếng la của Tiết Trác Minh, vẫn ngóng nhìn theo bóng người đang chắn trước người hắn.

Các đội viên trong đội, thấy đội trưởng nhà mình không chạy, đều đứng lại, khó hiểu nhìn An Lâm.

Hai đánh một, Kim Mục Hầu Vương sẽ rơi xuống thế yếu ngay thôi.

Quả nhiên, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Ngân Sí Đại Vương dùng hai cánh hất tung cây gậy bạc của Hầu Vương ra, nhân lúc này Ngưu Đại Vương lấy cây gậy sắt của mình đập một cái vào ngực Hầu Vương.

"Rầm uỳnh!"

Ngực Hầu Vương bi gậy sắt đập một cái lõm vào trong, miệng hộc máu ngã nhào xuống đất.

Lúc này, Hầu Vương dùng khoé mắt nhìn thấy thanh niên đẹp trai đứng cạnh mình, ngực tưng tức, lại ói ra một ngụm máu tươi, cả giận quát: "Không phải tôi đã bảo anh chạy đi rồi à, còn ngu ngốc đứng lại đây làm gì?"

An Lâm lắc đầu, đứng trước mặt Hầu Vương: "Con người tôi ấy, cực kì không thích kẻ khác dùng tính mạng của mình chắn trước mặt tôi. Cho dù lý do để người nọ hy sinh không hoàn toàn là vì tôi."

"Tôi ở lại, đương nhiên là để bảo vệ anh rồi chứ sao."

An Lâm quay đầu nhìn Hầu Vương cười khẽ.

Hầu Vương nghe câu này vô cùng cảm động, sau đó la lớn: "Có phải anh bị ngu không vậy hả, anh mới có Đạo Chi Thể cấp mười thôi đó, bảo vệ tôi thế nào hả?"

An Lâm nghe vậy khóe miệng co rút vài cái, hận không thể dùng Hám Sơn quyền đập vào mặt Hầu Vương một cái.

Mẹ kiếp! Nói chuyện bình thường không được hả, sao cứ phải mắng chửi người ta như vậy?

Đừng có mà phá hỏng bầu không khí làm màu này của hắn chứ!

"Ha ha ha ha, gã tu sĩ nhân loại ngu ngốc này không chịu bỏ đi, vậy càng đỡ mất công chúng ta đuổi theo bắt hắn lại." Ngưu Đại Vương cười ha hả, ánh mắt nó nhìn An Lâm, như đang nhìn một người chết.

Đằng sau lưng An Lâm, Tiết Trác Minh vô cùng hoảng sợ, nhỏ giọng nói chuyện với đám người Lạc Tử Bình: "Mau khuyên can đội trưởng mấy người đi! Còn tiếp tục nữa, cậu ta sẽ mất mạng đó!"

Hắn không muốn thấy ân nhân cứu mạng của mình, chỉ vì đầu óc đột nhiên nóng lên mà làm chuyện ngu xuẩn để rồi uổng mạng thế kia.

Ai ngờ, nghe Tiết Trác Minh nói vậy, bốn người kia hoàn toàn không có phản ứng gì lớn.

Lạc Tử Bình hình như hiểu ra gì đó, lắc đầu nói: "Xem ra anh An đang tính biểu diễn sở trường thật sự của mình."

Miêu Điềm ngọt ngào cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng: "Có thế nhìn thấy cảnh anh An một mình đấu với hai con linh thú Dục Linh kì giữa, đúng là rất đáng để chờ mong đó!"

Tông Vĩnh Tông ngáp dài một cái: "Có gì để chờ mong đâu chứ, hắn chọc ngón tay cái là xong ngay ấy mà."

Tôn Thắng Liên lắc đầu, hai quả núi trước ngực cô cũng lắc đầu theo, cô mở miệng nói: "Chuyện một đầu ngón tay? Vậy thì chưa chắc đâu. Đừng quên giờ hắn mới chỉ có Đạo Chi Thể cấp mười."

Tiết Trác Minh suýt bị sự tự tin không biết từ đâu tới này của bốn người chọc khóc: "Hoá ra các người cũng biết cậu ta chỉ mới có Đạo Chi Thể cấp mười à... Giờ cậu ta đang ngay mặt chiến đấu với hai con linh thú đó! Cậu ta làm vậy không khác gì chịu chết cả! Các người không định làm gì à?"

"Làm gì là làm gì?" Miêu Điềm chớp đôi mắt to của mình, rồi như hiểu ra gì, cô giơ đôi tay trắng như ngọc của mình lên, la to: "Anh An, cố lên nha!"

An Lâm nghe vậy quay đầu mỉm cười, giơ ngón tay cái lên khen ngợi, hiển nhiên lòng đầy tự tin.

Tiết Trác Minh thấy vậy, hai mắt tối sầm.

Tiêu rồi, đám người này điên hết cả rồi.

"Đội trưởng, bọn mình làm gì đây."

Nhìn thấy đám đội viên của An Lâm không ai chịu trốn đi, mấy người của Đoàn Săn Thú cũng vô cùng nôn nóng.

Tiết Trác Minh nhìn bóng người vẫn đứng nơi đầu trận tuyến, lòng thầm quyết định, cắn răng nói: "Chờ lát đi, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp!"

Cây gậy sắt trong tay Ngưu Đại Vương lại toả ra khói đen, mang theo uy thế kinh người quơ về phía An Lâm.

An Lâm lấy một lá bùa khác ra: "Thanh Hà kiếm trảm!"

Rầm uỳnh!

Một ánh kiếm xanh rực chém về phía Ngưu Đại Vương.

Nhìn thấy kiếm khí mang theo uy thế mãnh liệt xông tới, Ngưu Đại Vương rùng mình, vội vàng múa may gậy sắt chắn trước người mình.

Một chiêu Thanh Hà kiếm trảm này cực kì mạnh mẽ, cho dù Ngưu Đại Vương đổi tấn công thành phòng thủ, thì vẫn bị kiếm trảm chém cho liên tục lùi ra sau, khí huyết trào ngược, ngực tưng tức.

Đúng lúc này, Ngân Sí Đại Vương đang bay trên không hừ lạnh nói: "Để tao xem xem, mày còn bao nhiêu lá bùa. Muốn dùng bùa để thắng bọn tao à, đúng là nằm mơ mang ngày!"

An Lâm cười nhạt: "Phải không đó? Vậy để tôi cho ông xem thử sự đáng sợ của người chơi vàng nhé!"

"Cái gì?" Ngân Sí Đại Vương hình như không nghe hiểu cái từ người chơn vàng mà An Lâm đã nói có nghĩa gì.

Nhưng không sao cả, vì không lâu nữa nó sẽ có được một trải nghiệm cực kì khó quên với cái từ này.

"Xuất hiện đi, cấm thuật —— Vô hạn tiên pháp Bùa chú cấm kỵ!"

Nhẫn không gian chợt loé lên ánh sáng.

Nháy mắt, không biết bao nhiêu lá bùa xuất hiện, trôi nổi giữa không trung, còn tản ra uy thế cực kì đáng sợ!

Hai mắt Ngân Sí Đại Vương và Ngưu Đại Vương trừng thật to, như thể vừa trông thấy quỷ.

Lúc này, Liên Ma Cự Oa vừa nãy bị thương giờ đã lấy lại được chút ít khí thế, nhảy tới bên cạnh Ngưu Đại Vương: "Tu sĩ nhân loại, lúc này đây bản oa chắc chắn sẽ... Hở?"

Nó nói còn chưa nói xong đã thấy cả rừng lá bùa xuất hiện sau lưng An Lâm, nó nghẹn họng im phắt.

Mẹ kiếp, mấy, mấy chục lá bùa luôn?

Liên Ma Cự Oa hết cả hồn, nó mở to cái miệng ra, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Mẹ nó nhìn cái uy thế này mà xem, tất cả đều là bùa chú kỳ Dục Linh hết đó!

Bình thường tu sĩ kỳ Dục Linh phải hao phí sức lực rất nhiều mới có thể vẽ thành một lá bùa.

Vậy mà gã tu sĩ nhân loại này lại có tận mấy chục lá, cho dù là bùa chú đại gia chuyên về bùa chú cũng không đáng sợ như hắn nữa là!

"Cảm nhận được sự đáng sợ của người chơi vàng chưa! Giờ thì xin mời nhận lấy hậu quả!"

An Lâm đánh tay cái tách, nguyên khí khắp người bùng nổ, đồng thời kích hoạt hơn năm mươi lá bùa đằng sau lưng mình!

Rầm uỳnh! Nguyên khí trong khắp đất trời bắt đầu cuộn trào mãnh liệt, làm bầu trời biến sắc.

"Xuất hiện đi, dây trói Huyền Băng, trấn Kim Quy, xiềng xích Phong Linh, khoá địa ngục, Tứ Tượng phược trận..."

Hơn mười tiên pháp trói buộc của kì Dục Linh đều xuất hiện giữa đất trời, trói chặt ba con linh thú lại, làm chúng không cách nào nhúc nhích được nữa.

"Xông lên giết sạch kẻ địch đi, ánh kiếm Lưu Quang, mũi tên lửa, băng trảm cực lạnh, ma pháp tận trời, Phệ Hồn trảm, Linh Long quyền, Cửu Linh sát thương..."

Hơn ba mươi tiên pháp cực kì mạnh mẽ đáng sợ, phủ kín thiên địa, mang theo uy thế vô tận, ầm ầm nện xuống đầu ba con linh thú!

Liên Ma Cự Oa khóc không ra nước mắt.

Môi Ngân Sí Đại Vương run run, không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Hoá ra đây là người chơi vàng à..."

Hai mắt Ngưu Đại Vương dại ra.

Ầm ầm ầm ầm...

Giờ khắc này, đất rung núi chuyển.

Tiếng tiên pháp làm nổ tung đất đá vang vọng khắp thiên địa, trên bầu trời Linh Sơn chợt xuất hiện một đoá mây nấm khổng lồ.

Kim Mục Hầu Vương và đám người Tiết Trác Minh đều hoảng hồn đứng yên tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Mà ngay cả bốn đội viên của An Lâm cũng sợ hãi không thôi.

Bụi mù tan hết, ai nấy đều nhìn nhau rồi đồng loạt quay qua nhìn đằng trước.

Sức mạnh khủng bố của tiên pháp, đã làm mặt đất của Linh Sơn nổ ra một cái hố to cả mấy chục mét!

Liên Ma Cự Oa, Ngưu Đại Vương cùng Ngân Sí Đại Vương đâu rồi?

Có vài ngườitò mò bước lại gần miệng hố, nhìn xuống bên dưới.

Hửm?... Không thấy gì hết.

Không sai, ba con linh thú khi nãy đã triệt để bị đánh thành bụi!

"Tôi chưa từng thấy ai xài bùa đẹp tới khó tả vậy hết!" Miêu Điềm đầy mặt sùng bái nhìn An Lâm, kích động mở miệng nói.

"Một từ thôi, đỉnh quá!"

Lạc Tử Bình thật sự chịu phục rồi, cái cách xài bùa mà cùng lúc vứt ra cả mấy chúc lá thế này, làm ai nấy đều được mở mang tầm mắt.

Tông Vĩnh Ngôn và Tôn Thắng Liên cũng gật đầu liên tục, hiển nhiên vô cùng đồng ý với những gì Lạc Tử Bình nói.

An Lâm chắp tay vòng ra sau lưng, nhìn đáy hố cảm khái: "Haiz, lúc xài bùa thì cũng thích lắm đó, nhưng hình như xài hơi nhiều rồi, có hơi đau lòng nha..."

Bình Luận (0)
Comment