Chương 114: Đột phá thành một…
Nguồn: Truyện Y Y
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
An Lâm cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình đang sôi trào, năng lượng của thú đan đang bắt đầu thay đổi.
Trên bầu trời, luồng nguyên khí xoáy ốc không ngừng lan rộng, cuồn cuộn lao tới cơ thể của An Lâm.
Ầm, ầm!
Hắn cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều hô hấp vô cùng thoải mái, nguyên khí vô cùng vô tận đang gột rửa cơ thể hắn. Đương nhiên, phần lớn nguyên khí còn lại đã tiến vào Ngọc Phủ, hình thành lên biển nguyên khí.
Nhìn nguyên khí ồ ạt tràn vào cơ thể, có ngốc cũng biết là hắn đã có bước đột phá.
Đúng lúc này, trong lòng Tiểu Hồng có dự cảm, la lớn: “Chị Tiểu Lan, đặt em lên người chủ nhân đi.”
Hứa Tiểu Lan hơi sửng sốt, nhưng vẫn làm theo, đặt Tiểu Hồng đến bên cạnh An Lâm.
Thông qua sự liên hệ của khế ước vật cưng, chủ nhân có thể cung cấp tinh khí cho vật cưng.
Trong thời điểm này, Tiểu Hồng cảm nhận được một sự liện hệ vô cùng kỳ diệu.
Mối liên hệ này, khiến bản năng của nó, tự chủ động tiến gần An Lâm.
Lục phủ ngũ tạng của An Lâm, năng lượng thú đan bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi, không ngừng dung hòa với nguyên khí của đất trời.
Muốn ngưng tụ linh căn sao?
Trong lòng hắn khẽ rung động, bắt đầu chăm chú vào thu nhận nguyên khí của đất trời.
Linh căn của tu sĩ là căn cơ tụ đường của Ngọc Phủ ngưng tụ. Nếu thành công, năng lực của tu sĩ sẽ tăng vọt về chất.
Đầu tiên trên phương diện vận dụng nguyên khí, bình thường sử dụng tiên pháp, nguyên khí chính là thứ để đả thông kinh mạch của cơ thể.
Nhưng sau khi có linh căn, nguyên khí sẽ vận chuyển tuần tự, tiết chế cường hóa, đồng thời lợi dụng linh căn để thao túng hành vi.
Có thể nói một cách đơn giản, tiên pháp mà tu sĩ phóng ra sẽ càng tinh túy và mạnh mẽ hơn, có thể thao túng càng chuẩn xác hơn.
Đồng thời biển nguyên khí trong Ngọc Phủ sẽ giúp cho tu sĩ biến đổi nguyên khí càng ngày càng tăng lên, càng ngày càng bền bỉ hơn.
Trong quá trình đột phá, nguyên khí trong cơ thể tu sĩ cũng bị thanh tẩy đi, độ cường tráng của cơ thể cũng gia tăng đáng kể.
Cơ thể An Lâm bỗng phát ra tiếng nổ, từ trong xương tủy, ở mỗi vị trí đều đang thay đổi.
Bên trong Ngọc Phủ phát ra tia hào quang le lói, luồng năng lượng kia bắn đầu biến đổi!
Nó bắt đầu từ từ tụ lại, một luồng khí từ trong Ngọc Phủ bắt đầu từ từ khuếch tán.
Cuối cùng, một viên châu óng ánh sắc vàng lơ lửng giữa Ngọc Phủ.
Hả? Hạt châu?
Ầm, ầm!
Hơi thở An Lâm biến đổi, hơi thở thuộc về Kỳ Dục Linh cực đại phát ra từ cơ thể hắn.
“A…!”
Một giọng nói êm dịu bỗng nhiên truyền tới.
An Lâm vừa mới đột phá được cảnh giới, còn chưa tỉnh táo lại đã đột nhiên bị một cơ thể mềm mại nhào tới.
Mùi thơm mê người trên cơ thể đó khiến tâm trí hắn rung động.
Trong nháy mắt hắn nhìn thấy một thiếu nữ có làn da trắng hơn tuyết, vô cùng lanh lợi đang ở trong ngực hắn.
Đôi mắt của cô ta vô cùng kỳ bí, đôi môi đỏ ướt át khẽ hé mở, thở ra hương thơm.
Và điểm mấu chốt là… cô ấy vẫn đang khỏa thân!
“Chủ nhân…”
Thiếu nữ nhẹ nhàng, có đôi mắt đẹp như sen mùa hạ.
Mẹ nó! Có cần phải kích thích thế không!
Cơ thể An Lâm nóng rực lên, còn chưa kịp nói chuyện.
“An Lâm, cậu còn chưa chịu nhắm mắt lại!”
Hứa Tiểu Lam gào lên như sấm sét, khiến An Lâm run lên, mắt càng mở to hơn.
Sau đó.
“Bốp!”
Hắn bị đánh một đòn sau gáy, ngất đi.
Trước khi hôn mê, hắn vẫn đang gào thét:
“Khốn nạn, bảo ta nhắm mắt thì phải che mắt ta chứ, sao lại đập vào sau gáy là có ý gì?”
Đập hắn ngất xỉu là ngân bổng của Tiểu Sửu.
Nhưng người cầm gậy lại là Hứa Tiểu Lan với vẻ mặt đầy tức giận.
Cơ thể trần trụi kiều mị của thiếu nữ ấy…
Chính là hóa thân của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng chớp chớp mắt, không hiểu vì sao Hứa Tiểu Lan lại đánh An Lâm bất tỉnh nhân sự.
Hứa Tiểu Lan không nói thêm lời nào, lấy từ trong nạp giới một bộ quần áo, đưa cho Tiểu Hồng: “Nhanh mặc vào đi!”
Hiên Viên Thành đã tránh đi từ sớm, tránh phải cục diện ngượng ngùng này.
Mặt Tô Thiển Vân ửng hồng, cảm giác vô cùng ngượng ngùng.
Còn về Tiểu Sửu, không hề có phản ứng gì cả, người khỏa thân thì cũng giống như khỉ cái thôi mà.
Tiểu Hồng nghe lời mặc quần áo vào, không thể không nói, dù mặc quần áo rồi nhưng cô vẫn vô cùng hấp dẫn như cũ.
Khuôn mặt sắc nước hương trời, dáng người cực kỳ bốc lửa, mọi cử chỉ và hành động tự nhiên đều vô cùng khí chất, có thể nói cô là một tiểu yêu tinh xứng danh.
Hiên Viên Thành quay người lại nhìn Tiểu Hồng, dù hắn hiểu biết rất nhiều nhưng nhìn thấy cô đôi mắt cũng trở nên thất thần.
Tô Thiển Vân một người con gái từng trải cũng nhìn tới đỏ mặt tía tai, cảm giác không thể di chuyển được tầm mắt.
Tiểu Hồng, em đã kết thành yêu đan rồi sao?” sau khi Hứa Tiểu Lan ổn định lại tâm trạng, hỏi một cách đầy tò mò.
“Ừm, đúng vậy, trong thời khắc chủ nhận đột phá, em cũng đã may mắn kết thành yêu đan!”
“Nói ra cảm giác này thật kỳ diệu, hình như trái tim của em và chủ nhân lại được kết nối lại.”
Tiểu Hồng khẽ mỉm cười, điệu cười vô cùng mê hoặc.
Hiên Viên Thành thực sự không thể chịu nổi, lại xoay người đi.
Hứa Tiểu Lan đỏ mặt, cô cảm thấy Tiểu Hồng không hề biết phân biệt nam nữ nên đã đề nghị: “Tiểu Hồng à, chị cảm thấy em vẫn trong hình hài hoa nhi thì đáng yêu hơn.”
Tiểu Hồng gật đầu liên tục, đồng ý: “Ha Ha, chị Tiểu Lan cũng cảm thấy như vậy sao?”
“Chị cảm thấy sau khi em biến thành người, vô cùng hao tổn nguyên khí.”
“Nhưng hình dáng hoa nhi lại không hề hao tổn nguyên khí, hơn nữa lại có thể quang hợp, đặc biệt là bản thân cũng cảm thấy quen thuộc hơn.”
Nói tới đây, Tiểu Hồng lại biến thành một đóa hồng.
Sự khác biệt duy nhất chính là nó có thể tự do chuyển động những cành lá trên thân của mình!
Nhìn thấy Tiểu Hồng biến trở lại thành hoa hồng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Sửu, ngươi mang An Lâm về đi, ở dưới đất hơi lạnh…” Hứa Tiểu Lan ngáp dài rồi mở miệng ra nói.
“Không còn sớm nữa, ta xin cáo từ.” Hiên Viên Thành cũng nói với mọi người.
Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân cũng về phòng riêng của mình.
Tiểu Sửu nâng An Lâm lên, rồi đi về phòng của hắn, Tiểu Hồng lẽo đẽo theo sau.
Sáng ngày hôm sau, những tia nắng đầu tiên len lỏi.
Tiểu Hồng đứng bên cửa sổ, nhánh hoa nở ra, tiến hành quang hợp hết sức tự nhiên.
An Lâm mơ màng mở mắt, phát hiện đã là sáng ngày hôm sau.
“Ái chà, Hứa Tiểu Lan ra tay cũng năng quá đi.” Hắn sờ đầu rồi phàn nàn.
Nghe được tiếng của An Lâm, Tiểu Hồng đang quang hợp vội vàng quay người: “A! Chủ nhân, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Sau đó nó nhảy lên người của An Lâm, lúc lắc cái đầu đỏ rực.
An Lâm nhìn thấy Tiểu Hồng có thể tự do hoạt động, cảm thấy hơi ngẩn ngơ, sau đó hình như nhớ tới chuyện gì, tỏ vẻ kinh ngạc mà hỏi thăm: “Người thiếu nữ tối hôm qua có phải là nhóc không?”
“Đúng là tôi, nhờ phúc của chủ nhân, Tiểu Hồng đã thành công kết thành yêu đan, có cần Tiểu Hồng biến hóa cho chủ nhân xem không?” Tiểu Hồng nói với vẻ đắc ý.
An Lâm nghe tới biến hóa, nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Hồng ngày hôm qua, gương mặt bỗng đỏ lựng.
Hắn rất muốn nói: “Có thể biến hóa xem nào.” lại nhớ lại một gậy tối ngày hôm qua, lập tức sửa lại: “Không cần! Tiểu Hồng như vậy đáng yêu hơn.”
“Đúng vậy, Tiểu Hồng cũng cảm thấy vậy!” Tiểu Hồng cười hì hì, dịu dàng nói.
Tiểu Hồng có thể thành công kết thành yêu đan, An Lâm cũng rất vui.
Hắn nhớ lại tối qua hăn cũng đã đột phá được Kỳ Dục Linh, trong lòng càng thêm vui vẻ, dùng thần thức nhìn vào Ngọc Phủ.
Ha ha, xem xem linh căn của ta hình dáng ra sao.
Sau đó…
An Lâm sững sờ.
Bởi vì hắn nhìn thấy một hạt châu lóng lánh anh vàng, đang lơ lửng bên trong Ngọc Phủ…
Mẹ nó!
Hạt châu này là thứ gì vậy!
Mẹ ơi!
Linh căn của ông đâu?