Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 118 - Vị Khách Không Mời Mà Tới.

Chương 118: Vị khách không mời mà tới.

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Phía tây nam vực Vạn Sơn có một ngọn núi Mây.

Sở dĩ gọi là núi Mây, vì nơi này mây trắng lượn lờ quanh năm, chưa bao giờ lộ ra diện mạo thật.

Bốn phía núi mây là một dải bình nguyên rặng núi, nơi này cuồng phong thét gào quanh năm, cho nên cũng được gọi là Phong Sơn Nguyên.

Một cục gạch đen to lớn từ trên trời hạ xuống, đáp trên mặt đất bình nguyên.

"Đây là Phong Sơn Nguyên ư? Phong cảnh không tệ!''

An Lâm nhìn cảnh tượng bao la bát ngát, khẽ mở miệng tán dương.

Hoa cỏ xanh tốt, gió lớn thổi quanh, mây mù vây núi và không khí trong lành, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn với cao nguyên này.

"Nghe nói dị thú ở đây vô cùng hung dữ, mọi người không được khinh suất." Tiểu Sửu mở miệng nhắc nhở.

Mọi người đi thẳng về phía trước, trong lúc đó có gặp không ít các loại thú, nhưng đều là linh dương ngoan ngoãn và một số con trâu chậm chạp, cũng chưa phát hiện ra thú dị biến nào.

An Lâm nhìn ngọn núi lớn cao ngất như áng mây phía trước, trong lòng giao động, nói: "Chúng ta đến ngọn núi lớn phía trước xem đi!''

Tiểu Sửu nhìn thấy ngọn núi này liền giải thích: "Đây là ngọn núi tên là núi Mây, là ngọn núi cao nhất vô cùng nổi tiếng của vực Vạn Sơn, nghe nói cao tới vạn trượng, đỉnh núi đụng bầu trời.''

Sau khi nghe độ cao của nó, hai mắt An Lâm đều phát sáng, bởi vì hắn có thể lại học được một công pháp nữa.

Đệ nhất Phong Linh, điều kiện hoàn thành: [Vượt qua núi cao vạn trượng một lần. ]

Bây giờ, hắn đã là Kỳ Dục Linh, hơn nữa đã học xong thuật ngự kiếm, đối với nhiệm vụ thách thức này, bỗng lòng tự tin tăng lên không ít.

Đám người An Lâm đi đến núi Mây, trong lúc ấy gặp một con dị thú Huyết Miêu hai đầu, đúng là thực lực so với dị thú khác thì mạnh hơn không ít, có thể so với tu sĩ tầng thứ mười rồi.

Nhưng cuối cùng nó vẫn bị Tiểu Sửu dùng gậy bạc đập một phát chết tươi.

Đi đến chân núi, bọn họ thấy một cái hồ cá khổng lồ, nó tên là hồ Bạch Vân.

Khi gió lớn lướt qua, trên mặt hồ nổi lên từng đợt thủy tiều màu trắng, nhìn qua có chút hùng vĩ.

"Anh Sửu, đã đi xa như vậy rồi mà còn chưa có phát hiện ra trâu Thải Hồng, rốt cuộc tin tức kia của anh có đáng tin không?" Miêu Điềm oán trách nói.

Hầu Vương lông vàng gãi lông khỉ, trên mặt hiện ra một chút xấu hổ: "Việc này vốn là Ngưu Đại Vương nói cho tôi biết, tóm lại hắn cũng không đến nổi ngay cả chuyện này cũng gạt tôi đâu.''

"Tôi muốn cưỡi gạch bay về phía đỉnh núi, sau đó nhảy Bungee, có ai muốn chơi cùng tôi không?''

An Lâm vừa chỉ vào núi Mây sương trắng bao phủ phía trước, bỗng nhiên mở miệng nói.

Đám người Lạc Tử Bình nghe xong sắc mặt trắng bệch, lắc đầu như trống lắc.

Tiểu Sửu cũng biết hành động này của An Lâm rất kỳ lạ, nhưng cũng có suy nghĩ sâu xa, thấy đội viên không muốn đi, lập tức chủ động muốn ở lại bảo vệ bọn họ.

Thấy thế, An Lâm cầm một lá bùa cảm ứng đưa cho Tiểu Sửu: "Đầu tiên các cậu đến khu vực gần Phong Sơn Nguyên hoạt động đi, bùa cảm ứng này có phạm vi cảm ứng năm km, đến lúc đó tôi có thể tìm các cậu.''

Sau khi nhìn thấy mọi người nhận lời, hắn bắt đầu cưỡi gạch bay về phía núi Mây.

Sau khi tiến vào tâng mây mù, dọc theo ngọn núi bay thẳng lên trên.

Nguyên khí ở núi Mây vô cùng sung túc, càng bay lên phía trên, các thảm thực vật càng tươi tốt, cũng có kỳ hoa dị thảo mọc dọc theo ngọn núi.

Linh Hầu thường qua lại trong rừng cây, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Hạc Tiên bay dọc ngọn núi hót vui vẻ.

"Trời ạ, núi Mây không phải là khu vực của một phái tiên tông lớn chứ?'' An Lâm nói thầm trong lòng.

Dù sao cảnh tượng này thật sự khó gặp, người không biết, tuyệt đối cho rằng đã rơi vào tiên cảnh nào đấy.

Thế núi dốc ngược thẳng đứng, tuy có không ít linh vật nhưng lại không có dị thú lớn mạnh.

Tình hình này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm một chút, nếu gặp phải Linh Thú hai ba đầu, sợ rằng lần bay này không chơi được.

An Lâm vừa bay vừa tính toán độ cao, ghi bay gần đến 90000 mét, đã có thể trông thấy đỉnh núi từ xa.

Đỉnh núi ở phía xa có chút hồng nhạt, nhìn qua hơi giống hoa đào.

"Rầm!''

Trong giây lát, một tiếng va chạm khủng khiếp truyền tới.

Đầu An Lâm giống như bị đụng phải một màn chắn vô hình vậy, lập tức mắt nổ đom đóm.

Gạch cưỡi màu đen suýt nữa chênh vênh trên không, rơi xuống phía dưới.

"Ôi! Đây là gì vậy?''

Hắn kêu lên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.

Nhưng mà đập vào mắt hắn vẫn là cảnh sắc xinh đẹp, không hề phát hiện ra đường đi.

An Lâm có chút không xác định, xòe tay ra, sờ soạn trong không trung, kết quả đã chạm phải màn chắn vô hình.

"Ồ. . . Chẳng lẽ đây là trận pháp phòng hộ?'' Hắn có chút kinh ngạc lẩm bẩm.

Chẳng lẽ đỉnh núi thật sự có người, cho nên mới thiết lập trận pháp phòng hộ này?

An Lâm cảm thấy không rõ, nên cao giọng hô lớn: "Chào ngài, xin hỏi nơi này có ai không?''

Giọng nói của hắn vang dội, có thể truyền lên đỉnh núi.

Lúc này trên đỉnh núi, có một khu rừng hoa đào nhỏ.

Hoa đào mềm mại hồng rực, mùi thơm giống như hoa đào ở nhân gian tháng tư.

Một cô gái mặc đạo bào màu xanh nhạt, tay cầm bút vẽ tranh dưới tàng cây.

Vẻ mặt cô gái thong dong, má đào ngất ngây, đôi mắt đẹp chỉ tập trung vào tờ giấy trắng vẫn chưa vẽ xong.

Lúc này một giọng nói truyền từ chân núi tới.

Âm lượng rất lớn, khiến cây đào rung lên, cánh hoa hồng phấn khẽ rơi xuống.

Cô gái cau đôi màu đẹp, không để ý tới người vô lễ tới đây.

Dù sao chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu, khi người dưới chân núi không có cách nào vào trận pháp, sẽ chấp nhận rời đi.

An Lâm gọi lớn, phát hiện không ai đáp lại, cảm thấy có chút thất vọng.

Phải làm sao đây, rất vất vả mới đến được nơi này, không thể dừng lại ở đây được.

Chắc phía trên không có ai, hắn chỉ đến một lát, chắc sẽ không sao. . .

Hắn do dự một chút, cuối cùng hai mắt trở thành màu trắng như tuyết.

Khởi động thuật giám thần!

Phân tích nhược điểm của trận pháp. . .

Trong nháy mắt ấy, toàn bộ trời đất trong mắt hắn đều biến mất.

Điều duy nhất tồn tại, chỉ có đường vân vô cùng phức tạp của trận pháp khổng lồ.

Đường vân chuyển nguyên khí của trận pháp, mắt trận, các điểm chốt nhỏ, nhược điểm. . .

Những thứ này đều trở nên vô cùng dễ thấy trong mắt hắn.

An Lâm vương hai ngón tay, nhắm vào một vị trí nào đấy, phóng ra một luồng khí lớn.

"Phá!''

"Răng rắc!''

Trận pháp bị mở một lỗ hổng.

Hắn cũng không phải người thiếu đạo đức, muốn phá hủy hoàn toàn trận pháp sắp xếp của người khác.

Hắn chỉ muốn tìm ra nhược điểm của trận pháp, đánh vỡ thông đạo, tạm thời xâm nhập vào bên trong trận pháp mà thôi.

Lỗ hổng này sẽ tự động vá lại qua một thời gian ngắn.

Cô gái trên đỉnh núi thấy bên ngoài không còn tiếng động, thầm nghĩ chắc chàng trai kia đã rời đi, tiếp tục tập trung lên bức họa.

Cô nâng bút vẽ, bức họa Hạc Tiên còn thiếu một đôi mắt.

Vẽ rồng điểm mắt, một bức họa có thần hay không thường sẽ thông qua sự sống động của đôi mắt để thể hiện.

Bây giờ đã đến lúc quan trọng nhất của bức vẽ.

Cô linh có cảm trong lòng, nhìn chằm chằm vào bức tranh hết sức tập trung, bút vẽ nhẹ nhàng điểm lên đôi mắt Hạc Tiên.

"Rầm rầm!''

Một trận va chạm kịch liệt, An Lâm cưỡi gạch đen đáp xuống.

Mặt đất chấn động khiến cánh hoa hồng nhạt bay trong không trung, còn mang theo hương thơm ngát thoang thoảng.

Nhìn qua mọi thứ có vẻ tốt đẹp, thế nhưng tâm trạng của cô gái lại vô cùng xấu.

Nét bút đặt lên bức tranh, vẽ ra một vòng tròn lớn.

Haizz, Hạc Tiên đáng yêu, đôi mắt đen sẫm còn to hơn cái đầu của nó. . .

Bình Luận (0)
Comment