Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 125 - Sự Tuyệt Vọng Của Ép Buộc

Chương 125: Sự tuyệt vọng của ép buộc

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Người đàn ông lấy xương sống làm vũ khí, đã lộ rõ ý đồ phải giết chết An Lâm trước.

Lúc này cơ thể An Lâm bị chém thương nhiều chỗ, máu chảy khắp người.

Ngay cả Tiểu Sửu cũng bị thương không nhẹ, trên ngực xuất hiện một vết thương hở xương.

Tiểu Sửu không có đại chiêu, bọn họ lại không có bất kì sức lực tiềm ẩn nào để lật ngược tình thế, như vậy làm sao mà đánh?

Thuật dẫn sét ư?

Dưới tình huống này thì bảo toàn tính mạng cũng là một vấn đề, làm sao có thể phân tâm để dẫn sét.

Thuật thần uy?

Thuật này hù doạ mấy đối thủ cấp thấp thì tạm được, đối phó với kẻ địch cấp cao thì chẳng có tác dụng gì.

Cục gạch?

Haiz. . .

Gặp phải kẻ địch mạnh, An Lâm mới thấy được năng lực tiềm ẩn của mình ít đến đánh thương.

Mấy người Miêu Điềm và Tông Vĩnh Ngôn chỉ có thể đứng ở một bên kìm chân lại, có thể tung ra một chiêu để quyết thắng, chỉ có thể dựa vào An Lâm và Tiểu Sửu mới được.

Hết cách rồi, chỉ có thể đánh liều một phen. . .

Ánh mắt An Lâm loé lên sự sắc bén, đối mặt với vệt sáng màu đen mà người đàn ông kia bổ tới, hắn không ở thế phản công, kiếm Thắng Tà xé rách không khí đâm thẳng về phía trước.

Hắn không thể phát huy được ưu điểm khác của thần khí này, nhưng điểm vô cùng sắc bén này lúc nào cũng đúng!

"Phụt!"

Máu tươi bắn tung toé khắp người An Lâm.

Bị vệt đen kia chém trúng, cho dù hắn có Địa Liên Thần Công bảo vệ, vẫn bị chém một vết, vết thương kéo dài từ bả vai đến phần eo.

Người đàn ông cũng bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị kiếm Thắng Tà đâm thủng ngực, Tiểu Sửu nắm lấy cơ hội đập một gây vào đầu hắn ta!

Tốc độ của gậy bạc rất nhanh, mang theo uy lực ngút trời.

Nếu người đàn ông chống cự, nói không chừng ngay cả phần đầu cũng bị đập nát.

Nhưng ngay lúc này, cơ thể của hắn ta lại vặn vẹo như loài rắn.

"Đinh. . ."

Ngón tay trái An Lâm búng một cái, chiếc đinh màu đỏ thẫm xé rách không khí, bắn về phía đầu người đàn ông vừa vặn vẹo xong kia với tốc độ chóng mặt!

Chiếc đinh này chính là tiên khí đinh phá giới.

Mặc dù ở trong tay hắn, đinh phá giới không thể phát huy ra lực phá vỡ không trung, đập nát trận pháp.

Nhưng đặc tính có linh hồn thuận tâm, sắc bén bậc nhất vẫn được giữ lại.

Chiếc đinh tạo ra một đường máu, xuyên thủng qua đầu của người đàn ông chỉ trong nháy mắt.

Phong linh!

Vòng gió quấn quanh chân An Lâm, cơ thể đột nhiên tăng tốc độ, ngay lập tức đi tới trước mặt người đàn ông.

Cái đầu bị thủng của người đàn ông vẫn đang nhúc nhích, rõ ràng chiêu đó còn chưa đủ để giết chết hắn ta.

Đây cũng là lý do tại sao An Lâm phải tăng tốc tới trước mặt hắn ta, thứ hắn cần chính là sự dừng lại trong tích tắc này.

"Chết đi!"

An Lâm hét to một tiếng, kiếm Thắng Tà chém một đường kiếm đen nhánh.

Đường kiếm lóe lên, chặt đôi cơ thể người đàn ông thành hai mảnh.

Đang lúc máu tươi phun ra, hắn vẫn không dừng tay lại.

Kiếm Thắng Tà chém ra từng đường kiếm, chém cơ thể kia thành mấy chục khúc.

Hắn thở hổn hển, cơ thể chuyển động, rõ ràng đã hơi mất sức.

"Mấy người mau tới đây bổ đao đi, ai biết dùng lửa, lại đây nướng!"

An Lâm nhìn đống thịt đã không còn gọi là cơ thể ở dưới đất, lên tiếng nói.

Mặc dù yêu cầu An Lâm nói có chút tàn nhẫn, nhưng mọi người vẫn tỏ vẻ đồng ý.

Lạc Tử Bình thi triển thuật Viêm Bạo, nướng đống trên đất kia một lượt.

An Lâm lấy một viên đan bổ máu từ trong nhẫn không gian ra, cho Tiểu Sửu mấy viên, sau đó mình cũng ăn mấy viên.

Hắn bị thương rất nặng, đan bổ máu này cũng chỉ có thể làm ổn định vết thương của hắn, nếu muốn bình phục trong thời gian ngắn thì không thể nào.

Lúc này, một giọng nói như của máy móc bỗng nhiên vang lên trong sảnh: "Hoàn thành thực tập huyết mạch."

Ngay sau đó, tầm mắt đang tối sầm bỗng bừng sáng.

Mọi người lại quay về không gian trắng toát, bên trong không gian có một quả cầu màu đen.

"Hám Sơn Quyền!"

An Lâm hét lớn một tiếng, Hám Sơn Quyền đánh thẳng về phía quả cầu đó.

Mọi người đều kinh ngạc khi thấy cách làm của An Lâm.

Sau đó chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt.

"Ầm!"

Năng lượng mạnh mẽ nổ tung, quả cầu đen vẫn không nhúc nhích, không bị xây xát chút nào.

"Đinh. . ."

Đinh phá giới đâm lên quả cầu đen, phát ra những tiếng đinh tai nhưng vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của nó.

"Này, sao cậu lại có thể phá hoại của công chứ?" Bạch Lăng lại xuất hiện, vẻ mặt không vui.

"Cô cấm được tôi chắc, có giỏi đánh tôi đi"

An Lâm đã sớm thấy Bạch Lăng chướng mắt, mẹ nó, chuyện giả điếc lừa hắn sập bẫy hắn còn chưa tính sổ đâu.

Vừa nói, hắn liền nắm kiếm Thắng Tà, chém về phía quả cầu đen!

"Vèo." Một bóng người màu trắng vụt đến bên cạnh hắn.

"Bụp!"

Bàn tay tấn công tới, đánh mạnh vào mặt hắn.

Sức lực kinh người tát cho hắn phun máu rồi xoay tròn, sau đó ngã xuống đất.

Gương mặt Bạch Lăng lạnh lùng, cánh tay trắng nõn vẫn còn đang giữ tư thế tung chưởng.

Mọi người đứng im mờ mịt.

Mẹ kiếp! Sao cô ta có thể đánh người?

Không đúng, sao cô ta lại có thực thể! ?

Người mờ mịt nhất chính là An Lâm.

Hắn ôm gương mặt sưng đỏ của mình bò dậy, nhìn Bạch Lăng với vẻ không tin, cứ như thấy quỷ vậy.

"Là cậu bảo tôi đánh cậu." Bạch Lăng cười lạnh một tiếng, mở miệng nói.

"Cô. . . chẳng phải cô không có thực thể ư?" An Lâm nhìn cô gái mặc bộ quần áo trắng tung bay, da thịt trắng mịn nhẵn bóng, không ngừng hoảng hốt.

"Ai nói hoá thân chủ não của sở nghiên cứu thì không có thực thể?"

"Hơn nữa kỹ thuật khoa học văn minh của Tử Tinh phát triển đến trình độ nào, làm sao mấy người biết được. Cho dù đây là một sở nghiên cứu bỏ hoang cũng vẫn có ý nghĩa tồn tại của nó."

"Cho nên đừng mưu toan làm chuyện điên rồ gì, nếu không mấy người không gánh nổi hậu quả đâu."

Vừa nói, Bạch Lăng trừng An Lâm một cái, rõ ràng vô cùng bất mãn với những gì hắn đã làm vừa rồi.

"Như vậy bây giờ hãy tiếp nhận truyền thừa huyết mạch đi." Bạch Lăng bỗng mở miệng nói.

"Chúng tôi từ chối tiếp nhận truyền thừa, xin chúng tôi đi ra ngoài!" An Lâm mở miệng đầy thành khẩn nói.

Mọi người cũng gật đầu răm rắp, truyền thừa huyết mạch ư?

Sau đó biến thành dùng xương của mình làm vũ khí chiến đấu biến thái ngớ ngẩn ư?

Đùa gì thế!

"Được thôi, vậy truyền thừa bắt đầu!" Bạch Lăng khẽ cười.

Ngay sau đó, quả cầu màu đen chiếu sáng lên mọi người.

"Con mẹ nó! Có hiểu tiếng người không, bọn tôi muốn đi ra ngoài mà!"

An Lâm giận giữ, Bạch Lăng lại giả bộ câm điếc, ép buộc bọn họ.

"Con mẹ nó?" Bạch Lăng nhún nhún vai nói: "Chỗ bọn tôi không có huyết mạch con mẹ nó, yên tâm đi, thứ mấy người có thể lấy được lần này, nhất định là huyết mạch nhân tạo quý giá của phòng nghiên cứu bọn tôi!"

Mọi người: ". . ."

Bọn họ cảm thấy đã không thể nói chuyện với Bạch Lăng được nữa.

Người là dao thớt, tôi là thịt cá.

Có lẽ là nói về đạo lý này. . .

Mọi người đều than thở một phen.

Hết cách rồi, bây giờ chỉ có thể xem vận số của ai trúng được giải lớn thôi.

Dĩ nhiên, tốt nhất là đừng ai trúng.

Ánh sáng bao phủ mọi người, mọi người nhìn nhau căng thẳng, rất sợ có người nào đó đột nhiên nhắm tịt mắt.

Nhưng may mắn thay, mọi người đều khỏe mạnh như thường, không hề xảy ra tình huống như của Tôn Thắng Liên.

Ngay lúc An Lâm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt Bạch Lăng sáng lên, tuyên bố:

"Chúc mừng cậu đã nhận được truyền thừa huyết mạch hệ Kim Ô hiếm hoi! Đây chính là truyền thừa vô cùng lợi hại!"

Ngón tay của Bạch Lăng đang chỉ An Lâm. . .

"Tôi?" An Lâm ngẩn ra, chỉ vào mình.

Bạch Lăng lắc đầu một cái, ngón tay thon dài chỉ vào cái túi của An Lâm.

Ngay lúc này, túi An Lâm rung lên một cái, một cái đầu nhỏ đỏ rực chui ra.

Giọng nói nũng nịu vang lên:

"Ồn ào chết mất!"

"Có để cho hoa ngủ hay không? Ai mà cứ nói chuyện không ngớt trong đầu tôi vậy! ?"

An Lâm: ". . ."

Đậu má, sao lại quên béng mất kẻ mờ nhạt này!

Bình Luận (0)
Comment