Chương 131: Ác mộng của Lâm Quân Quân
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
An Lâm nhún vai: “Chính là ý trên mặt chữ, tôi sợ mấy người không có nhiều bảo vật như vậy để đưa tôi.”
Lâm Quân Quân nghe xong trong lòng liền buồn bực: An Lâm… Anh cố ý muốn khiến tôi tức giận đúng không hả?
“Ha ha, anh cứ việc giao hết tin tức anh biết cho tôi, chỉ cần tôi hơi nhíu mày một chút thì coi như tôi thua.”
Đôi mắt Lâm Quân Quân khẽ lóe lên, nhìn An Lâm chăm chú, có đến mấy phần ý chí chiến đấu.
An Lâm không nói linh tinh nữa, vẽ ngay một trận đồ xuống bàn.
Lâm Quân Quân dựa theo trận đồ của hắn, cũng vẽ lại một cái khác lên trên giấy trắng.
Sau khi cô vẽ xong, liền gật đầu tán thưởng, trên mặt mang theo nụ cười thắng lợi: “Cũng không tệ lắm, một trận pháp cường hóa huyết mạch, có thể đến bảo khố của Giang An Lan lấy một linh khí cấp trung.”
Nói xong, Lâm Quân Quân liền hất hàm, cười nhạt một tiếng: “An Lâm đạo hữu, anh còn gì nữa không?”
An Lâm khẽ gật đầu, lại vẽ thêm hai trận đồ nữa.
Trong lòng Lâm Quân Quân hơi kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, sau khi vẽ xong: “Ừm, rất tốt, thu hoạch rất lớn. Có thể đến bảo khố của Giang An Lan cầm một linh khí cấp trung, và một linh khí cấp thấp.”
Trong lòng An Lâm thấy kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn giữ vững vẻ thờ ơ.
Tùy tiện ném ra hai cái trận pháp rác rưởi, thế mà cũng đáng tiền phết nhỉ…
Trong lòng hắn bắt đầu nắm chắc rồi!
Sau đó, hắn lại vẽ lên bàn mười cái trận đồ không giống nhau…
Lâm Quân Quân nhìn qua những trận pháp phức tạp kỳ diệu này, hít sâu một hơi, khí thế có thể yếu nhưng lông mày không được nhăn!
Sau khi vẽ xong mười trận đồ lên trên giấy, cô liền nói: “Có thể đến bảo khố của Giang An Lan cầm ba linh khí cấp trung, bảy linh khí cấp thấp.”
Giang An Lan nghe xong câu này, toàn thân run lên: “Thiên Vũ đại nhân, hết linh khí cấp trung rồi ạ…”
Lâm Quân Quân nghe vậy liền ngẩn người, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Ta nhớ trong bảo khố của ngươi còn một linh khí cấp cao mà, có thể dùng để thay cho ba linh khí cấp trung, đưa cho hắn đi.”
Giang An Lan nghe xong liền thấy xót lòng, nhưng vẫn làm theo lời.
Các thành viên trong đội nhao nhao nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt hâm mộ.
Còn An Lâm thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ khí định thần nhàn, không mảy may xi nhê tí nào, điều này khiến các thành viên trong đội càng thêm kính nể.
Nhìn mà xem, cái gì mới được gọi là khí chất!
Nhận được mười mấy món linh khí mà cũng chỉ như ăn cơm uống nước bình thường vậy, đây mới chính là An đại thần của bọn họ!
“Nếu như đã thu gom thông tin xong xuôi, vậy thì giờ đi đến bảo khố của Giang An Lan lấy bảo vật đi.” Lâm Quân Quân đứng dậy, cười nói với mọi người.
“Từ từ đã, tôi vẫn còn tin tức nữa mà, cô vội cái gì?” An Lâm khoát tay áo, liếc nhìn Lâm Quân Quân, lên tiếng.
Lâm Quân Quân hơi hoảng một chút, đôi mắt đẹp trừng trừng: “Anh… anh vẫn còn?”
An Lâm nghiêm túc gật đầu, lại viết tiếp mười mấy cái phù văn khác nhau nữa.
Lâm Quân Quân: “…”
Giang An Lan muốn khóc: “Thiên Vũ đại nhân, trong bảo khố hết linh khí rồi…”
Lâm Quân Quân: “Thay bằng linh đan!”
An Lâm cười cười, sau đó lại viết thêm mười điều của thí nghiệm nghiên cứu huyết mạch.
Giang An Lan thở dồn dập: “Thiên Vũ đại nhân, trong bảo khố hết linh đan rồi…”
Lâm Quân Quân ôm ngực: “Lấy hết tất cả thiên tài địa bảo, vật báu luyện khí ra!”
An Lâm hài lòng gật gật đầu, sau đó tiếp tục vẽ thêm mấy sơ đồ cấu tạo vật dụng khoa học kỹ thuật.
Bờ môi Giang An Lan run rẩy: “Thiên Vũ đại nhân, hình như trong bảo khố chỉ còn lại mỗi linh thạch…”
Lâm Quân Quân mở to đôi mắt xinh đẹp, cắn cắn môi dưới, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần: “Vậy thì lấy nốt ra đi!”
An Lâm rất hài lòng, sau đó vui tươi hớn hở viết thêm mười mấy cái trận đồ nữa.
Hai mắt Lâm Quân Quân tối đen, chiếc bút rơi xuống đất: “Anh… Sao anh vẫn còn trận đồ?”
An Lâm chớp chớp mắt: “Bởi vì vẫn chưa viết xong mà, tôi sợ viết nhiều quá các cô sẽ phá sản, cho nên mới để dành lại một ít.”
An Lâm đạo hữu quan tâm săn sóc đến cỡ nào…
Giang An Lan ngơ ngác nhìn bức vẽ trận pháp trên bàn, chỉ muốn đập đầu vào bàn chết ngay tức khắc.
“Thiên Vũ đại nhân, bảo khố đã trống rỗng rồi, ngài tự xem mà xử lý đi.” Giang An Lan không còn gì để luyến tiếc nói.
Long tộc đều vô cùng thích bảo vật.
Bảo vật trong bảo khố cũng được coi như con của chính mình vậy, tốt đẹp đến mức nào, cỡ nào luyến tiếc không muốn đưa người khác.
Hiện giờ bảo khố đã bị móc sạch, ông cảm thấy hắn đã mất đi ý nghĩa tồn tại.
An Lâm liếc mắt nhìn Lâm Quân Quân, vẻ mặt nghi hoặc: “Không phải cô không lấy ra được cái gì nữa đấy chứ?”
Lâm Quân Quân nghe vậy liền đớ người tại chỗ.
Lần này cô xuất hành chỉ vì để lĩnh ngộ hội họa, cũng không mang theo thứ gì đáng tiền trên người, nhưng mà người ta đã vẽ trận pháp ra rồi, cô cũng không thể nào lấy chịu được đúng không.
Cô là ai chứ, cô là con gái của Thiên Đế kia mà, sao có thể nuốt lời được.
Đã nói là ban thưởng tại chỗ, thì sẽ phải ban thưởng ngay!
Lâm Quân Quân quyết tâm, gỡ sợi dây chuyền khảm nạm đá quý màu trắng trên cổ xuống, đưa cho An Lâm, cắn răng nói: “Đây là Thiên Linh Băng Tâm, linh khí hộ thân cấp cao, có thể ngang mức với mười cái trận đồ của anh!”
An Lâm bất đắc dĩ nhận lấy Thiên Linh Băng Tâm, vẻ mặt không hài lòng, nhìn Lâm Quân Quân bằng ánh mắt nhìn gian thương.
Lâm Quân Quân buồn bực, thiếu chút nữa ói máu.
Người thực sự đau lòng rốt cuộc là ai hả?!
Đây chính là đồ trang sức trên người mà cô thích nhất, giờ đưa cho An Lâm rồi, vậy mà hắn còn bày ra cái vẻ mặt ghét bỏ?
Thực sự thì An Lâm ghét bỏ cũng không phải không có đạo lý, bởi vì vật này là một sợi dây chuyền dành cho nữ, bản thân hắn không có ham thích gì, có thể không chê được sao.
Cứ như vậy, hắn lại tiếp tục vẽ thêm mười cái phù văn chú pháp không cùng chủng loại lên trên bàn.
Lâm Quân Quân bị bức đến mơ màng rồi.
Giang An Lan thì trợn tròn mắt.
Các thành viên trong đội thì thi nhau há hốc miệng, không ngừng dụi mắt.
“Hình như tôi hơi hiểu vì sao hắn lại bị Bạch Lăng đuổi ra ngoài rồi, má nó chứ rốt cuộc là đã thu hoạch được bao nhiêu thông tin vậy hả!” Lạc Tử Bình nói bằng giọng không thể tin nổi.
“Những thông tin này thật sự đều là thứ thu hoạch được sao, không phải là của não chủ không gian đấy chứ?” Khóe miệng Tông Vĩnh Ngôn giật giật, mở miệng nói.
“Nhìn dáng vẻ của hắn, trông giống như vẫn còn giữ lại không ít đâu.” Tôn Thắng Liên lên tiếng.
“Không hổ là anh An, quá bá đạo!” Miêu Điềm ôm chặt cánh tay Tiểu Sửu, cất lời ca tụng.
Cô đã dự liệu được nội dung cốt truyện tiếp theo rồi…
Nhìn thấy vẻ mơ màng của Lâm Quân Quân, An Lâm liền nháy mắt: “Thế nào? Có phải cô không còn đồ rồi không?”
Hốc mắt Lâm Quân Quân đỏ bừng, quật cường cắn môi dưới, không còn cách nào giữ vững sự trấn định.
Đúng thế, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Cái kiểu từng bước ép sát này, sắp sửa khiến cô sụp đổ mất rồi.
Thứ đáng giá nhất trên người cô chính là sợi Thiên Linh Băng Tâm kia, còn có thể lấy ra được cái gì để trao đổi nữa? Bán chính cô sao?
“An Lâm… anh… anh cố ý ức hiếp tôi đúng không?!”
Nước mắt Lâm Quân Quân đảo quanh trong hốc mắt, cô cũng không tiếp tục giữ vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt trước đó nữa, hoàn toàn trở thành một cô nữ sinh nhỏ nhận hết uất ức.
Cô rất muốn tẩn cho An Lâm một trận, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô không có mặt mũi nào ra tay được, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn, ai ngờ hiện tại cũng sắp bị tức phát khóc rồi.
“Không, không đâu mà, cô đừng khóc, cùng lắm thì tôi không cần cái phần thưởng kia nữa.” Nói xong, An Lâm liền xóa phù văn trên bàn đi.
Khiến con gái Thiên Đế phải khóc, chuyện này mà nói ra cũng quá dọa người.
Hắn không muốn rước họa vào thân, cho nên liền tự nhận đen đủi thôi, không cần phần thưởng kia cũng được.
Ai ngờ, sự đồng tình của An Lâm lại một lần nữa khiến Lâm Quân Quân bùng nổ.
Cô lau mắt, lấy ra một tờ giấy trắng, viết xuống một chữ “Vũ” thật to, đưa cho An Lâm.
“Tôi đã nói thưởng cho anh, thì nhất định sẽ cho. Anh cầm lấy chữ Vũ này, có thể đến Thiên Đình bảo người ta luyện chế miễn phí cho anh một viên tiên đan cấp sáu trở xuống!”
An Lâm cầm lấy tờ giấy, chìm vào trầm mặc.
Ngân phiếu khống? (Tấm séc vô dụng?)
Lâm Quân Quân cho rằng An Lâm không biết đi đến Thiên Đình như thế nào, bổ sung thêm: “Các đô của mỗi châu đều có truyền tống trận để đi đến Thiên Đình, cầm tờ giấy này đưa cho nhân viên trực của Thiên Đình, bọn họ sẽ không dám cản anh.”
An Lâm khẽ gật đầu, cất kỹ tờ giấy, hắn vốn dĩ chính là sinh viên của Thiên Đình, trực tiếp chạy đến thẳng cung Đâu Suất cũng không có vấn đề gì.
Chỉ mười mấy cái phù văn mà có thể nhận được một viên tiên đan, sức hấp dẫn này thật sự không nhỏ đâu.
Thế rồi, hắn nhìn về phía Lâm Quân Quân, tiếp tục mở miệng thăm dò: “Cái đó… tôi vẫn còn không ít thông tin nữa, cô có cần không?”
Nước mắt Lâm Quân Quân như tràn bờ đê.