Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 140 - Chiến Thần Lục Kiếm

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Trước khi rời khỏi Thần Thú tông, An Lâm và Đại Bạch cùng nhau đi gặp Triệu Hoài Ngân một chuyến.

Chuyện ở Thần Thú tông của Triệu Hoài Ngân đã xử lý tương đối ổn thỏa rồi. Khai giảng năm hai đại học bọn họ sẽ còn gặp mặt, cho nên chỉ đơn giản là nói chuyện vài câu rồi vẫy tay từ biệt, không cần làm quá xúc động.

An Lâm cưỡi Đại Bạch đi tới một nơi trên sườn núi.

Nơi này ánh mặt trời rực rỡ, gió mát nhè nhẹ, là một nơi tốt để bàn chính sự.

Hắn bấm ra pháp quyết, miệng lẩm bẩm gì đó, nguyên khí bên cạnh phun trào dữ dội.

Ngón tay rạch một đường, giọt máu ánh vàng xuất hiện lơ lửng trên đầu ngón tay của hắn, sau đó nhỏ xuống trán của Đại Bạch.

Vù…

Một dòng liên hệ khế ước vô hình bắt đầu xuất hiện giữa An Lâm và Đại Bạch.

Ánh mắt Đại Bạch sáng lên, lè lưỡi hưng phấn nói: “Thành công rồi! Tôi cảm giác được một sợi dây vô hình đã kết nối chúng ta với nhau, đây chính là cảm giác khi làm thú sủng sao? Hơn nữa, tôi còn có thể cảm ứng được vị trí của cậu trong vô hình!”

An Lâm cười gật đầu: “Chúng ta đều là Kỳ Dục Linh, chỉ cần cách nhau trong phạm vi khuôn viên mười dặn đều có thể cảm nhận được lẫn nhau.”

Sau khi ký kết khế ước thú sủng với Đại Bạch, An Lâm bắt đầu đưa tay về phía Tiểu Sửu.

Hắn móc Tiểu Hồng ra trước, nói với Đại Bạch: “Chúng ta phân vai vế trước đi, đóa hoa này tên là Tiểu Hồng, cô ấy ký kết khế ước sớm hơn cậu, hay là để cô ấy làm lão đại đi!”

Tiểu Hồng biết Đại Bạch đã ký kết khế ước với An Lâm, lúc này bắt đầu vươn những chiếc lá xanh mơn mởn ra chào hỏi.

Đại Bạch không quan trọng vấn đề phân vai vế này, chỉ là có chút tò mò hỏi: “Vậy Tiểu Sửu thì sao, anh ấy là lão nhị à?”

Tiểu Sửu nghe vậy có chút ngượng ngùng gãi gãi lông khỉ, mở miệng nói: "Tôi còn chưa ký kết khế ước thú sủng với anh An."

An Lâm sờ sờ vai của Tiểu Sửu: “Gần đây nhiều việc xảy ra quá, tôi và Tiểu Sửu đều không nghĩ tới phương diện này.”

Đại Bạch vui vẻ nói: “Ha ha, vậy tôi chính là lão nhị rồi! Tiểu Sửu anh nhanh chóng ký kết khế ước với chủ nhân đi, như vậy nhân quả của chúng ta sẽ kết nối lại, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng. Không theo chủ nhân lăn lộn anh sẽ phải hối hận đấy!”

An Lâm dửng dưng mỉm cười, nhưng trong lòng lại đang khen lấy khen để: Đại Bạch, làm tốt lắm dấy! Màn trợ giúp này… tôi cũng không biết làm sao khen cậu nữa!

Tâm tư của Đại Bạch rất đơn thuần, đơn giản chỉ là muốn có thêm một lão tam thôi, như vậy thì hắn có thể trở thành anh hai rồi.

Trên mặt Tiểu Sửu có chút rầu rĩ, hai mắt sáng rực như bóng đèn nhìn An Lâm, luống cuống nói: “Nhưng mà tôi… thật sự có thể sao?”

Truyền thuyết sự tích của An Lâm cùng với khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, Tiểu Sửu biết được không ít.

Bởi vậy hắn cũng hiểu rõ, sau này An Lâm nhất định là đại nhân vật bay lượn trên cửu thiên, đại nhân vật như vậy thật sự sẽ thu nhận hắn làm thú sủng sao?

Nhìn thấy dáng vẻ không tự tin, còn có chút tự ti đó của Tiểu Sửu, An Lâm cũng hơi ngẩn ra, sau đó bắt đầu hiểu ra cuối cùng Tiểu Sửu đang lo lắng điều gì.

Trời ạ, tôi chỉ mong cậu làm thú sủng của tôi, vậy mà cậu lại tự ti?

Trên mặt An Lâm lập tức hiện lên nụ cười tựa như gió xuân, dịu dàng nói: “Tiểu Sửu, anh và tôi là anh em, khế ước thú sủng chỉ là để cho quan hệ giữa hai chúng ta càng thêm chặt chẽ, không có vấn đề gì đâu.”

Lời nói mới dịu dàng đầy sự quan tâm làm sao…

Tiểu Sửu nghe xong trong lòng cảm kích không thôi, sau đó xúc động gật đầu nói: “Được rồi, cám ơn anh An. Tới đây, ký kết khế ước đi!”

Cứ như thế, tinh huyết màu vàng của An Lâm nhỏ xuống ấn đường của Tiểu Sửu, hai người ký kết khế ước thành công.

“Tinh tinh, nhiệm vụ hoàn thành!”

Hệ thống truyền đến âm thanh khiến An Lâm vô cùng vui mừng.

Kiếm Pháp Chiến Thần cấp trung, tất cả nội dung của Chiến Thần lục kiếm bắt đầu tràn vào trong đầu của hắn.

Chiêu thức, pháp quyết, ý cảnh, đạo cảm ngộ, chân ý...

Lúc này hắn mới phát hiện, Chiến Thần lục kiếm là kiếm pháp bác đại tinh thâm cỡ nào. Trình độ tinh diệu của nó ít gặp trong cuộc sống bình thường, chân ý của kiếm càng hướng về căn nguyên.

“Tiểu Sửu, tới đây so chiêu với tôi một chút!”

Trường kiếm của An Lâm đã không nhịn nổi, lúc này bắt đầu nói.

Tiểu Sửu nghe xong hóa thành nguyên hình, tay cầm gậy bạc.

Toàn thân bộc phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Tuy rằng hắn không biết tại sao An Lâm đột nhiên muốn luyện tập, nhưng so chiêu có thể giúp nâng cao năng lực chiến đấu, hắn sẽ không từ chối.

“Rất tốt, tôi lên đây!”

An Lâm tay cầm trường kiếm Kim Lưu Ly, xông về phía Tiểu Sửu, từng vệt sáng vàng sáng chói bay ra.

Tiểu Sửu nhìn những đường kiếm này, càng làm cho hắn có một cảm giác nguy hiểm, trong lòng không khỏi giật mình.

Phải biết rằng An Lâm mới là Kỳ Dục Linh kỳ đầu, mà hắn thì đã tấn thăng lên đến Kỳ Dục Linh kỳ cuối rồi.

Khoảng cách giữa hai cảnh giới, vậy mà An Lâm lại có thể vung chém ra đòn kiếm chém có sức uy hiếp đối với hắn như thế, làm sao hắn có thể không sợ hãi.

Tiểu Sửu không dám có chút gì xem thường, tay cầm gậy bạc, sử dụng toàn bộ sức lực giao chiến với An Lâm.

Rầm rầm rầm!

Nơi hai người giao chiến phát ra âm thanh nổ tung, đất đai trong khuôn viên mười trượng nứt ra, đá vụn cuốn bay đầy trời.

Đường kiếm chém của An Lâm biến hóa khó lường, Tiểu Sửu càng đánh lòng càng hoảng sợ.

So về sức lực và tốc độ của hai người thì Tiểu Sửu chắc chắn phải vượt qua An Lâm không ít.

Nhưng sự chênh lệch này lại cứ thế bị An Lâm dùng kiếm pháp đáng sợ kia bù đắp vào.

Nhưng Tiểu Sửu thân là linh thú Kỳ Dục Linh, so về lượng nguyên khí thì vẫn là gần như gấp đôi An Lâm. Cho nên với tình hình trước mắt mà nói thì vẫn là Tiểu Sửu chiếm ưu thế.

An Lâm càng đánh càng cảm thấy thoải mái, vô cùng thỏa chí.

Đây mới là hắn, đây mới thật sự là An Lâm Kiếm Tiên!

“Tiểu Sửu, cẩn thận nhé!”

An Lâm hô to một tiếng, trường kiếm Kim Lưu Ly đột nhiên xuất hiện một luồng gió màu trắng. Bởi vì cớ sự bổ trợ của công pháp phong linh, cho nên gió càng trở nên thuần túy biến ảo khôn lường.

Chiêu thứ nhất, Phong Kiếm!

Khí tức của An Lâm đột nhiên biến đổi, trường kiếm phá tan không khí, vung chém ra từng đợt từng đợt tàn ảnh.

Nhanh thật!

Trong lòng Tiểu Sửu hoảng sợ, lập tức dùng hai tay nâng gậy, xoay người chống đỡ.

Nhưng kiếm của An Lâm lại chém ra rất nhanh, gần như cả mắt thường cũng không có cách này nhìn theo kịp.

“Ầm! Ầm! Phịch…”

Trường kiếm Kim Lưu Ly chém ngay trên áo giáp Hắc Tinh của Tiểu Sửu, vạch ra một tia lửa chói mắt.

Chỉ trong chốc lát, Tiểu Sửu trúng liên tiếp mười mấy nhát kiếm!

Nếu không có áo giáp hộ thân, lúc này Tiểu Sửu đã bị thương không nhẹ rồi!

“Chiêu kiếm thật đáng sợ. Làm lại!”

Tiểu Sửu lùi về sau mấy bước, cũng muốn đánh cho thoải mái. Lúc này ý chí chiến đấu dâng cao, hắn nâng gậy bạc lên muốn tiếp tục xông tới.

“Khoan đã, đừng… đừng đánh nữa!”

Hai tay An Lâm chống đầu gối, thở hổn hển, gấp gáp kêu dừng.

Tiểu Sửu sững sờ, nhìn thấy bộ dạng kiệt sức của An Lâm, có chút không chắc chắn hỏi: “Mệt rồi sao?”

An Lâm gật gật đầu, thu hồi trường kiếm, nằm trên mảnh đất đã bị đập vỡ vụn, thở gấp gáp.

Chiến Thần lục kiếm quả nhiên vô cùng mạnh mẽ, sử dụng kiếm trảm bình thường có thể miễn cưỡng theo kịp Tiểu Sửu.

Nếu như sử dụng sáu chiêu thức kiếm kia thì càng có tác dụng làm thay đổi tình hình cuộc chiến…

Chỉ có điều lượng nguyên khí tiêu hao cũng quá kinh khủng, chỉ mới dùng chiêu thứ nhất, ngọc phủ khí hải của hắn liền gần như cạn kiệt.

Đây cũng là tình trạng gặp phải khi hắn khuếch tán khí hải, tu luyện Thanh Mộc Trường Sinh công pháp…

Lúc này Đại Bạch cả người hưng phấn chạy tới: “Không hổ danh là anh An, lúc dùng kiếm quả thật là vừa mạnh vừa đẹp trai!”

Đại Bạch cũng đổi cách xưng hô theo Tiểu Sửu, gọi An Lâm là anh An, luôn cảm thấy như thế mới có thể làm nổi bật lên khí thế bá vương của An Lâm.

An Lâm có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, bất giác cũng có chút vui vẻ cười lên.

Giấc mơ Kiếm Tiên của hắn cuối cùng cũng thực hiện được rồi!

“Đi, tiếp theo, chúng ta tới Chu Tước tông chơi!”

Bình Luận (0)
Comment