Chương 143: Thỏa sức bùng cháy đi
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Lam Yên và Hứa Tiểu Lan cùng đi từ trong tông môn ra.
Hai người đẹp đi cùng nhau, dù sao cũng có thể khiến không ít đệ tử tông môn liếc mắt nhìn, huốn chi các cô lại là thế hệ nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong Chu Tước tông. Đối với ánh mắt nóng bỏng đó, hai người tập mãi đã thành thói quen từ lâu, cũng không để ý nữa.
"Này, phía trước chính là nơi chị nhìn thấy họ đến.''
Lam Yên chỉ về phía quảng trường nhỏ phía trước, vui mừng nói: "Lúc đó bộ dạng bọn họ như đang đi chơi xuân, rất tức cười đấy!''
Hứa Tiểu Lan gật đầu: "Sau đó thì sao, bọn họ đi đâu rồi?''
Lam Yến sửng sốt, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Chà. . . Lúc đó không chú ý, tại mải cười. . . ''
"Chị. . . Vậy chị dẫn em đến chỗ này làm gì?'' Hứa Tiểu Lan đau đầu, hóa ra sư tỷ này dẫn cô đến đây mò trăng đáy nước à?
Đúng lúc này, một chàng trai vội vàng ngự kiếm bay qua.
"Chào! Sư huynh Mạc Hải, đi đâu mà vội vàng vậy?'' Lam Yên nhìn thấy thiếu niên này, hưng phấn kêu to.
Mạc Hải là người đứng đầu thế hệ trẻ ở Chu Tước tông, bất kể là sức mạnh huyết mạch, hay là biểu hiện sức mạnh tổng hợp, đều vượt xa thế hệ xuất chúng cùng lứa.
Cho dù Hứa Tiểu Lan là thiên phú siêu việt cũng không bì nổi hắn.
Mạc Hải nghe vậy dừng lại trên không trung, con người màu đỏ mang theo sự hưng phấn: "Hóa ra là sư muội Lam Yên và sư muội Hứa Tiểu Lan, trường luyện lửa xuất hiện chuyện lớn, ta phải nhanh chóng đi xem!''
"Chuyện gì vậy?'' Hứa Tiểu Lan có chút bất an, cô không hiểu vì sao người kia đi tới chỗ nào thì chỗ đó đều không yên.
"Nghe nói trường tu luyện có một người. . . Không đúng, có một con khỉ, độ tinh khiết của lửa vượt quá 90%, ta muốn đi xem thử rốt cuộc nó là thần thánh phương nào!''
"Vậy xin cáo từ trước!''
Mạc Hải nói xong liền ngự kiếm bay đi, đúng là không dám chậm trễ chút nào.
Hứa Tiểu Lan và Lam Yên nghe xong đều chỗ không hiểu.
"Trời ạ, độ tinh khiết của lửa vượt quá 90%? Chị nhớ Tiểu Lan và Mạc Hải, hình như đều chỉ hơn 80%, con khỉ này từ đâu ra, sao lại lợi hại như vậy.'' Lam Yên ấp úng mở miệng.
Hứa Tiểu Lan vừa mới hồi phục tinh thần, chẳng lẽ là Tiểu Sửu?
Không đúng, không phải Tiểu Sửu dùng gậy bạc ư, từ khi nào mà tiên pháp hệ hỏa lợi hại như vậy rồi?
Cô biết bây giờ không phải là lúc thắc mắc chuyện này, lúc này ngự kiếm bay lên: "Sư tỷ, chúng ta cũng đến trường tu luyện xem!''
Lam Yên nghe vậy gật đầu, dẫm lên quạt Hỏa Vũ, đi theo phía sau Hứa Tiểu Lan, cùng nhau bay về phía trường tu luyện.
Lúc này, trường tu luyện lửa của Chu Tước tông rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Các đệ tử của Chu Tước tông như đang ngồi lên một ngọn núi cao.
Đầu tiên bọn họ thấy khiếp sợ, sau khi nán lại nhìn bộ dạng của Tiểu Sửu thì kinh hãi, sau đó bắt đầu khiếp sợ.
Dần dần. . . Bây giờ biến thành cuồng nhiệt!
Các đệ tử bao quanh đám người An Lâm, đúng là chật như nêm cối.
"Hầu ca, Hầu ca, sư phụ của anh là ai?''
"Cái gì! Là từ vực Vạn Sơn tới ư?''
"Vậy sao viêm thuật của anh lợi hại như vậy, cuối cùng là học từ ai, có thể nói cho em nghe được không?"
"Cái gì! Hầu ca, thực ra anh là thú sủng của người anh em này ư?''
"Hả? Người này chính là An Lâm đến từ Thiên Đình ư?''
. . .
Một đám người bảy tám cái miệng hỏi đủ loại vấn đề, An Lâm nghe đến mức lỗ tai cũng lùng bùng.
Nhưng Tiểu Sửu lại thích thú, toàn bộ quá trình hắn đều lộ ra vẻ tươi cười xấu xa.
Bởi vì, hình như đây là lần đầu tiên hắn được chào đón như thế. . .
Lúc này, một luồng sáng đỏ bay vào trường tu luyện.
Có đệ tử kêu lên ngạc nhiên: "Là sư huynh Mạc Hải đến!''
Chúng đệ tử thấy thế đều nhường đường.
Mạc Hải là đệ tử đứng đầu thế hệ mới của Chu Tươc tông, bất kể về sức mạnh cá nhận hay là tiềm lực phát triển tương lai, đều rất khủng khiếp.
Bọn họ nhìn thấy sư huynh Mạc Hải tiến vào, tất nhiên không dám chặn đường, ai cũng đều có chút kinh sợ vị sư huynh này.
An Lâm nhìn thấy một thiếu niên diện mạo bình thường, con ngươi màu đỏ đi tới.
Toàn thân hắn tản ra hơi thở mạnh mẽ, nhớ tới miệng đám đệ tử gọi là sư huynh Mạc Hải, cũng không phải hạng người bình thường.
"Tôi là Mạc Hải, cậu chính là con khỉ đã có độ tinh khiết của lửa vượt quá 90% sao?" Chàng trai ôm quyền với Tiểu Sửu, lập tức mở miệng hỏi.
"Đúng vậy.'' Tiểu Sửu gật đầu thừa nhận.
"Ha ha, tốt lắm. . . ''
Con ngươi màu đỏ của Mạc Hải như có lửa thiêu đốt, khí thế trên người hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
Ầm ầm!
Ngọn lửa nóng rực bắt đầu lấy hắn làm trung tâm, lan ra bốn phía.
Các đệ tử đều sợ tới mức lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
An Lâm nhìn thấy cảnh này, cảm thấy kinh hãi, đây là trình độ gì?
Không đúng. . . Chính là thời kỳ đầu, cũng chưa hoàn toàn lột xác, Hóa Thần được nửa ư?
Mạc Hải đứng bên trong sóng lửa đỏ thắm, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Sửu.
Tiểu Sửu tay cầm gậy bạc, không lùi một bước.
Hắn biết, trận chiến này đã không có cách nào tránh được rồi!
Mạc Hải thấy thế cũng cười ha ha, hai nắm tay siết chặt, quần áo nứt toác, lộ ra cơ bắp rắn chắc:
"Ha ha ha ha. . . "
"Sau đó thế nào. . . ''
"Mời cậu dùng ngọn lửa lớn mạnh thõa sức thiêu cháy tôi đi!''
Nói xong, hắn giơ cao hai tay, nhắm hai mắt, dáng vẻ như thánh đồ đang nhận ánh sáng của thần vậy.
Tiểu Sửu nâng cao gậy bạc, mắt mở to như bóng đèn, không kịp phản ứng.
An Lâm: ". . . "
An Lâm dụi mắt, sau đó nhìn thoáng qua người để trần nửa thân trên, Mạc Hải còn đang nhắm mắt, khóe miệng có chút run rẩy.
Thấy Tiểu Sửu không động đậy, Mạc Hải mở mắt ra, vội vàng hỏi: "Sao thế, đến đốt tôi đi!''
Tiểu Sửu: ". . . "
"Cầu xin cậu, hãy ra tay nhiều một chút, xem tôi như là bức tường thủy tinh đó được không?" Mạc Hải cầu xin.
Lúc này, các đệ tử cũng xôn xao.
"Đốt anh ấy, đốt anh ấy, đốt anh ấy!''
"Mau đốt cháy sư huynh Mạc Hải đi!''
"Hầu ca, cầu cậu, mau đốt đi. . . "
. . .
An Lâm giống như nhìn thấy cảnh xét xử dị đoan, khiếp sợ mãi vẫn không thể hồi phục.
Tiểu Sửu gãi đầu, nhìn thấy tinh thần quần chúng dâng trào và sắc mặt chờ mong của Mạc Hỉa, cuối cùng cũng ra vẻ bất đắc dĩ, ném một ngọn lửa ra.
Ngọn lửa màu đen mang theo hơi thở cắn nuốt tiêu diệt vạn vật, đánh ầm ầm trúng ngực Mạc Hải.
"Á á á á á á. . . !''
Trong trường tu luyện truyền đến tiếng gào xé nát gan phổi của Mạc Hải, vòng lửa quanh thân và ngọn lửa màu đen va chạm điên cuồng vào nhau.
Hứa Tiểu Lan và Lam Yên vừa vào trường tu luyện, đã nghe thấy tiếng kêu như giết heo của Mạc Hải.
"Á. . . Hầu ca, lửa lực lớn một chút!''
"Á. . . ! Chịu không nổi, Hầu ca, chậm một chút!''
"Á. . . Hầu ca, hãy khiến hỏa lực cháy mạnh hơn chút nữa đi!''
Đám đệ tử tạo thành một vòng, ai xem cũng mặt đỏ tai hồng. . .
"Ha ha ha ha. . . Sư huynh Mạc Hải kêu thật buồn cười!'' Lam Yên không thấy được cảnh này, chỉ nghe thấy tiếng cũng đã bị chọc phải huyệt cười của cô.
Khi Hứa Tiểu Lan và Lam Yên xuyên qua đám người thì trận chiến kịch liệt đã đến lúc hạ màn.
Nửa người trên của Mạc Hải vừa đen vừa đỏ, nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết, toàn thân đều có mùi của thịt nướng.
Nhưng trên mặt hắn nở nụ cười tràn đây vẻ hạnh phúc.
Cảnh giới lửa đen cắn nuốt vạn vật của Tiểu Sửu, hắn đã lĩnh ngộ được!
Hắn là người điên, chỉ cần là ngọn lửa lớn mạnh, hắn đều sẽ lấy thân mình thử lửa.
Hắn có một thiên phú, An Lâm có thể cảm nhận vô cùng chính xác năng lượng của lửa, cảnh giới Hoả Ý.
Thông qua việc trực tiếp lĩnh ngộ, hắn có thể tập hợp sở trường của vạn người, trên con đường tu luyện khiến lửa của mình càng tiến thêm một bước!
Đúng là kẻ điên cố chấp và thiên phú khiến hắn trở thành đệ tử đứng đầu thế hệ trẻ của Chu Tước tông.
Ánh mắt của Hứa Tiểu Lan không đành lòng đảo qua Mạc Hải, cuối cùng dừng lại trên người chàng trai thanh tú.
Chàng trai này cũng đang nhìn lại.
"An Lâm!" "Hứa Tiểu Lan!''