Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 149 - Tộc Này Hơi Đặc Biệt

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Ngọn lửa màu tím tràn ngập trời đất mà tới, bao phủ đám người An Lâm vào bên trong.

Lúc này, mông rồng đực lại bị một mũi băng cắm vào.

"Ngao. . . !" Rồng đực kêu lên thảm thiết.

"Ông có ngốc không vậy, phun lửa kiểu này, nếu không cẩn thận nướng khét đồ ăn thì sao tôi ăn hả?" Phía xa truyền tới tiếng gầm thét của rồng cái.

Hai mắt như đèn lồng của rồng đực có nước mắt, thế này không được, thế kia cũng không được, cuối cùng muốn nó phải làm sao chứ?

Hám Sơn Quyền! Liệt Phong Pháo! Sương Trảm!

An Lâm, Đại Bạch và Kỷ Nhạn Lăng cùng nhau ra tay, đánh ngọn lửa màu tím ra một lỗ hổng.

Lửa tím gào thét ngang qua cạnh họ, mang theo nóng rực và ngang ngược không thể nói rõ.

Rồng đực thấy thế khẽ thở dài, đám tu sĩ loài người đó có thực lực không tệ, không bị nướng cháy, không phải muốn bị đánh nữa hay sao.

"Tiểu Sửu, nhanh bật đèn chiếu xuống mặt đất!" An Lâm vội vàng la lớn.

Tiểu Sửu nghe vậy sử dụng đèn pha thần thông, ánh sáng mạnh chiếu xuống mặt đất, chiếu sáng địa hình phía xa không sót thứ gì.

Lúc này, rồng đực và rồng cái đã cách bọn họ không tới trăm trượng.

"Đi theo tôi!" An Lâm cưỡi chó lao xuống.

"Ha ha ha, tu sĩ loài người, mấy người không trốn thoát được, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, như vậy tôi còn có thể cho mấy người chết thoải mái!" Rồng đực nhìn đám người cách càng ngày càng gần, tỏ vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, nhân tiện nói nhảm vài câu.

Địa bàn của nó đã mở rộng, gai nhọn màu đen mang theo lãnh lẽo khát máu, chỉ đợi sau khi rút ngắn khoảng cách sẽ xuyên qua tất cả thân thể tu sĩ loài người.

Đúng lúc này. . . An Lâm đang bay thấp xuống dưới nhìn một khe hở đen nhánh phía xa, bỗng chui vào!

Hai mắt nhóm người Hứa Tiểu Lan sáng lên, hiểu được dụng ý của An Lâm, theo sát phía sau hắn.

"Đừng hòng trốn!"

Rồng đực thấy thế biến sắc, vỗ cánh điên cuồng đuổi theo, thân thể khổng lồ đâm vào cái khe vang lên tiếng động.

Ầm ầm!

Mặt đất bị đụng tới rung kịch liệt, đầu nó nhét vào kẽ hở, thân thể to béo lại không chen vào được. . .

Đúng vậy, khe hở đen nhánh này chỉ rộng khoảng ba bốn trượng, mà thân thể nó lại lớn chừng mười trượng.

"Cút đi!"

Rồng cái luôn đứng sau quất roi rồng đực, giận tím mặt, giơ chân đá văng rồng đực.

Mặt đất lại nổ vang, đầu rồng đang kẹt vào chỗ khe hở, bị một đá này làm cho xém chút gãy xương, trên mặt đất xuất hiện khe rãnh rất dài.

Rồng mẹ nhìn đám người An Lâm đang trốn sâu bên trong, phun ra hơi thở hủy diệt lạnh băng.

Cho dù không chiếm được bữa tối này, cũng phải hủy ở đây!

Nhóm người An Lâm đang bay xuống dưới, bỗng cảm giác được một nguồn năng lượng cực kỳ đáng sợ sau lưng, đó là loại sức mạnh hầu như có thể đông mọi vạn vật, những nơi lướt qua ngay cả không khí cũng bắt đầu đông lại.

Đây không phải công kích của rồng đực gà mờ kia, mà chính là một kích toàn lực của rồng Hóa Thần!

"Dựa hết vào gần tôi đi!" An Lâm hô to một tiếng.

Nhóm người Hứa Tiểu Lan nghe vậy lập tức dựa sát vào An Lâm.

"Lớn lớn lớn!"

Hợp Kim Hỗn Độn nhanh chóng biến lớn, chắn trước mặt An Lâm.

Ầm ầm!

Đất đụng vào cục gạch, An Lâm bị lực cản đáng sợ va chạm, lùi liên tục về phía sau.

Đất băng không có cách nào xuyên qua bức tường gạch này, nhưng hơi lạnh bên ngoài vẫn có thể từ đất xuyên qua, mang theo hơi thở lạnh thấu xương, giống như muốn đóng băng máu của mọi người.

"Cũng may có gạch thần của anh An, nếu không tôi đã biến thành chó đông lạnh rồi, gâu!" Đại Bạch vẫn còn sợ hãi nói.

Trên khe hở, rồng cái nhìn thấy công kích của nó bị tu sĩ Kỳ Dục Linh đỡ được, không khỏi buồn bực trong lòng.

"Mẹ bọn trẻ, đám tu sĩ nhân loại ghê tởm kia đã biến thành tảng băng chưa?"Rồng đực đỡ cổ của mình, hấp tấp chạy tới.

"Mẹ ông!" Rồng cái dùng một chân đạp bay rồng đực đang chạy tới.

Nó phẫn hận khi nhìn thấy đám tu sĩ bay ngày càng xa, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể trút giận vào người rồng đực.

Đám người An Lâm thấy đã cách xa phạm vi tấn công của rồng cái, đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ biết trong khoảng thời gian ngắn, không thế nào tiếp tục trở về từ khe hở này, đành phải dọc theo khe này, không ngừng bay xuống phía dưới.

Bốn phía vẫn cực kỳ tối đen, được dạ minh châu chiếu sáng, bọn họ phát hiện hai bên vách đá không có dấu hiệu co vào, ngược lại không ngừng mở rộng.

"Xem ra dưới đáy khe hở còn có một không gian riêng biệt, chắc chắn bên trong sẽ có dị thú, hơn nữa còn là loại sống bầy đàn." Kỷ Nhạn Lăng đi qua rất nhiều loại không gian giống như vậy, nên có không ít kinh nghiệm.

Quả nhiên, sau khi xuống hơn một ngàn mét, bọn họ đi tới một không gian rộng lớn.

"Nơi này lại có ánh sáng!" An Lâm sợ hãi thán phục.

Trên chóp đỉnh bằng nham thạch trong không gian, có rất nhiều điểm sáng màu xanh lá cây, ánh sáng này rất tối, nhưng trong hoàn cảnh hoàn toàn tối này, lại vô cùng dễ thấy.

"Đây là ánh sáng của trùng, ưa thích trú ẩn ở những nơi nhiều nước, đám trùng phát sáng nhiều như vậy, nói không chừng nơi đây có hồ dưới lòng đất." Kỷ Nhạn Lăng giải thích.

Có hồ sao?

Sẽ có thủy quái hay không đây. . .

Quả nhiên, mới đi không được bao xa, thông qua tia sáng từ dạ minh châu, bọn họ thấy một hồ nước nhỏ ở phía trước.

"Vương Lục. . ."

"Vương Lục, cậu ở đâu?"

Kỷ Nhạn Lăng lại bắt đầu kêu tên của người kia, giọng nói làm hồ nước tĩnh lặng, nổi lên từng gợn sóng.

Tiếng gọi của cô không được đáp lại gì, nhưng trên mặt cô vẫn không có bất kỳ nhụt chí nào, tiếp tục đi tới phía trước.

Cũng đúng, kiểu kêu gọi này có lẽ đã lặp lại hơn trăm vạn lần, không có niềm tin mạnh mẽ chèo chống, cơ bản không có cách nào kiên trì tiếp.

An Lâm rất bội phục cô gái này, nhìn bóng dáng yếu đuối cứng cỏi kia, trong lòng có xúc động không nhỏ.

Đúng lúc này, hắn bỗng cảm thấy có một luồng lạnh lẽo độc ác, hơi thở hỗn loạn vặn vẹo đập vào mặt, dọa hắn lập tức cầm chặt kiếm trong tay.

Nhưng luồng hơi thở này lại như gió, thổi qua đã tan mất, sau đó tất cả lại quay về trạng thái ban đầu.

Hắn nghi ngờ trong lòng, nhìn về phía mọi người, phát hiện trên mặt mọi người cũng hiện ra vẻ giống như hắn.

"Đây cũng là gió dưới vực sâu, tôi đã gặp rất nhiều lần, không có nguy hiểm gì." Kỷ Nhạn Lăng dày dặn kinh nghiệm nói.

Nghe câu nói này, đám người An Lâm mới khẽ thở phào một hơi.

Nhưng đúng vào lúc này, một luồng hơi thở âm trầm lạnh lẽo lại chạm vào mặt, thổi tới làm cho mọi người nổi hết da gà.

Sau đó. . .

Hơi thở hỗn loạn vặn vẹo, thổi từ bốn phương tám hướng tới, hơn nữa còn xen lẫn cảm xúc tiêu cực tuyệt vọng cuồng bạo.

"Cái này cũng là hiệu quả của gió dưới vực sâu sao?" An Lâm phát run cả người, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

Trán Kỷ Nhạn Lăng đổ mồ hôi lạnh, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng: "Tôi không biết. . ."

"Tiểu Sửu, bật đèn!"

Kịch!

Đèn pha của Tiểu Sửu, đã chiếu sáng toàn bộ khung cảnh tối mịt xung quanh.

Từng con vật vặn vẹo sâu bên dưới bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bọn chúng từ từ di chuyển từ bốn phía tới, vây đám người An Lâm vào giữa.

Những con vật vặn vẹo này kích cỡ không khác với con người lắm, nhưng hình dáng lại không có bất kỳ quy tắc nào cả, giống như chỉ là một bãi đen nhánh, loại chất lỏng có thể tự bay lên.

Tuyệt vọng, cuồng bạo, đọa lạc, oán hận. . . Đủ loại cảm xúc tiêu cực hình thành gợn sóng khuếch tán khắp bốn phía, làm đầu người khác muốn nổ tung.

An Lâm tỏ ra sợ hãi ngạc nhiên, nhìn chăm chú những thứ đang vặn vẹo kia, sau đó cảm thấy tâm trí giống như cũng bị hút vào, thân thể có phản ứng buồn nôn theo bản năng.

"Mọi người cẩn thận, đây là Tà Ma!"

Thông qua đủ loại tính chất đặc thù, hắn phát hiện đám vặn vẹo này đều là Tà Ma!

Mọi người nghe vậy đều tỏ vẻ không thể tin, không phải nói vực sâu Vạn Ác rất ít Tà Ma ư, sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều như vậy chứ?

An Lâm nhớ tới một câu nói lúc trước của Kỷ Nhạn Lăng: Một không gian độc lập rộng lớn, thường sẽ tồn tại một tộc đàn.

Tộc đàn phân bố trong không gian này. . . Không phải là Tà Ma đó chứ. . .

Bình Luận (0)
Comment