Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
-------------------------
"Vạn vật đều có linh hồn, linh hồn có thể nuôi dưỡng hồn phách, hồn phách có thể hóa thần."
"Vì vậy nếu chúng ta muốn tìm tinh phách của núi thì trước tiên cần phải tới nơi hội tụ được linh khí."
Hứa Tiểu Lan mặc chiếc áo đạo sĩ màu trắng, vừa từ tốn bước đi ở phía trước vừa giảng giải cho An Lâm.
Bên hông cô đeo chuông Kim Ngọc, đung đưa theo bước đi của cô, phát ra tiếng vang lanh lảnh, tựa như âm thanh chim chóc hát ca vui mừng vậy.
"Vậy làm sao chúng ta biết được chỗ nào có thể hội tụ linh khí?" An Lâm mở miệng hỏi.
"Cảnh giới của cậu hiện tại vẫn còn quá thấp, chưa thể cảm nhận được linh khí ở mức độ đậm đặc."
"Cho nên việc này vẫn phải dựa vào tôi, cậu không học được."
Hứa Tiểu Lan quay đầu nhìn An Lâm, mặt lộ vẻ rất đắc chí.
"Đạo Chi Thể của tôi đã đạt đến cấp bảy rồi, còn cô cũng mới đến cấp chín mà thôi, làm được cái gì hay ho chứ!"
Thấy vẻ mặt của Hứa Tiểu Lan, An Lâm cảm thấy không phục, nói.
"Hô, thật ngại quá, một tháng trước Đạo Chi Thể của tôi đã đếp cấp mười rồi." Hứa Tiểu Lan cười híp mắt nhìn An Lâm, tức cười hỏi, "Không lẽ chỉ cậu mới được thăng cấp cảnh giới, còn người khác thì không thể đột phá cảnh giới?"
An Lâm ngây ngốc đứng đực ra đó, bất chợt cảm thấy thật sự muốn khóc.
Vì sao Hứa Tiểu Lan luôn có thể hại người khác trong vô hình như thế được chứ...
An Lâm tu luyện Đạo Chi Thể từ cấp ba lên cấp bốn mất tới ba tháng, còn thăng cấp lên những cảnh giới khác thực ra là do “phần mềm hack”.
Trong khi Hứa Tiểu Lan tu từ cấp chín lên cấp mười chỉ tốn có hai tháng?
Phải biết rằng càng về sau càng khó thăng cấp cảnh giới.
Nếu An Lâm thật sự tu luyện từ cấp chín lên cấp mười, thì phải tốn bao nhiêu thời gian đây?
Hai năm? Hai mươi năm?
Nghĩ tới đây, An Lâm sâu sắc cảm nhận được sự ác ý của một vị thiên tài...
Hắn rầu rĩ không vui theo sát sau Hứa Tiểu Lan, lòng trùng trùng tâm sự.
Không để ý từ lúc nào, dưới sự dẫn dắt của Hứa Tiểu Lan, hắn đã đi đến một khe núi.
Nước suối trong vắt chảy giữa khe núi, bao quanh là những bông hoa đỏ rực như lửa, một mùi hương thơm lạ lùng tràn ngập khắp trong không khí.
An Lâm hít hít mùi hương, bỗng thấy cả người mềm nhũn, gần như không có chút sức lực nào.
"Hoa này có có độc phải không?"
Hắn lập tức phản ứng kịp, chỉ vào đóa hoa đỏ yêu dị kia, hãi hùng nói.
Hứa Tiểu Lan liếc nhìn An Lâm: "Ngay cả Hỏa Liên Hoa cũng không biết, giáo viên dạy khóa đan dược của cậu là ai thế?"
Nghe Hứa Tiểu Lan nói vậy, An Lâm mới nhớ lại.
Hỏa Liên Hoa, màu đỏ tươi, hình dạng của đóa hoa sen, hương thơm mê hoặc lòng người, ngửi thường xuyên còn giúp điều dưỡng, sinh trưởng, có tác dụng hội tụ linh hồn, là linh dược hạng tám.
Những dược liệu quý hiếm thường được chia làm ba cấp là linh dược, thiên dược và thần dược.
Tùy vào các mức độ khác nhau của thuốc mà được tinh luyện thành loại đan dược với cấp bậc khác nhau, như linh dược có thể luyện chế linh đan, thiên dược có thể luyện chế thiên đan.
Linh dược cấp một là quý giá nhất, còn linh dược cấp chín là kém nhất.
Hỏa Liên Hoa là linh dược cấp tám, cấp bậc hơi thấp, thế nhưng dù gì cũng là linh dược, tốt xấu gì cũng coi như là dược liệu quý hiếm mà nhỉ!
Nghĩ tới đây, An Lâm liền ngồi xổm xuống, bắt đầu công cuộc thu hái của hắn...
Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm cầm Hỏa Liên Hoa như cầm bảo bối, còn ôm chặt trong ngực, dáng vẻ cứ như là nhặt được của quý, hoàn toàn quên sạch mục đích mình đến đây để làm gì, không khỏi thì thầm: "Thật không có triển vọng."
Cô không nhìn An Lâm nữa, mà chạm tay vào vách đá lởm chởm, cảm nhận khí tức lưu động dưới mạch đất ngầm.
"Nơi đây mà cũng có thể... " Hứa Tiểu Lan lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó, cô hít sâu một hơi, lảnh lót hét lên:
"Ông Thổ Địa, ra ngoài đi!!!"
Giọng nói này vang dội vô cùng, khiến cho An Lâm đang ngồi chồm hổm dưới đất giật nảy cả mình.
An Lâm còn chưa kịp hồi hồn, mặt đất bỗng chấn động mạnh mẽ.
"Hả... Động đất?" An Lâm sợ hãi.
Sau đó hắn ngạc nhiên nhìn thấy một khung cảnh khác.
Từ dung nham biến thành một cơ thể khổng lồ, chui ra từ dưới lòng đất, chậm rãi đi lên.
Nó cao hơn một trượng, ánh sáng chói lói tỏa sáng lấp lánh phát ra từ con mắt màu vàng của nó, cơ thể nó nặng nề chuyển động làm các tảng đá lớn va chạm vào nhau, gây nên tiếng vang cực lớn.
An Lâm nhìn dung nham biến thành quái vật, chẳng biết tại sao, hắn nhớ đến trước kia mình chơi game hay gặp một nhân vật – quái vật dung nham Murphyt...
Mà quái vật dung nham này, lại bị Hứa Tiểu Lan gọi là ông Thổ Địa?
"Là cô nhóc gọi ông ư?"
Giọng nói âm trầm phát ra từ miện quái vật dung nham, âm thanh không lớn nhưng vô hình chung lại tạo cho người nghe một cảm giác áp bách.
Hứa Tiểu Lan gật đầu nói: "Cháu tới đây là vì muốn ông Thổ Địa có thể ban tặng cho chúng cháu một ít tinh phách của núi."
Nói được một nửa, Hứa Tiểu Lan quay đầu nhìn An Lâm, cô hơi nhíu đôi mày thanh tú, sau đó tiếp tục nói: "Chừng mười gam là được."
"Tinh phách của núi à, đúng là còn thừa rất nhiều, không ngờ đến bây giờ vẫn có người đến xin thứ này, lại đây, ông đưa cho cháu!"
Quái vật dung nham vươn tay ra, trong lòng bàn tay dung nham, một viên tròn tròn màu vàng đất từ từ hiện ra.
Hứa Tiểu Lan cung kính nhận lấy viên tròn tròn kia, làm lễ với quái vật dung nham.
An Lâm thấy thế cũng học theo động tác của Hứa Tiểu Lan, làm lễ ngỏ ý cảm ơn với quái vật.
Quái vật dung nham khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi lui vào trong đất, biến mất không thấy tăm hơi.
"Đây, tinh phách của núi ở trong tay rồi, mau ăn đi."
Hứa Tiểu Lan đưa viên tròn tròn màu vàng đất cho An Lâm, ánh mắt loáng thoáng ẩn hiện sự chờ mong.
"Dễ dàng lấy được như vậy sao, không phải là quá đơn giản rồi ư?"
Lúc đầu, An Lâm còn cho rằng tìm kiếm tinh phách của núi cũng giống như là tìm thiên tài địa bảo gì đó, rất rắc rối, ai ngờ chỉ cần gọi “Thổ Địa” ra, rồi xin ông ta "ban tặng" là được, hoàn toàn khác với suy nghĩ của hắn!
Không phải muốn cày phó bản sao? Không phải muốn tìm bảo vật sao?
Không lẽ cái này không phải bảo vật, vậy sao chuyển giao được đây?
Hứa Tiểu Lan nghe vậy thì khẽ cười nói: "Sao nào, tôi mới thấy người ta sợ rắc rối thôi, không ngờ cậu lại lo vì mọi chuyện quá đơn giản!"
An Lâm cười khan một tiếng, không biết nói sao, hắn không kiểu cách nữa, vội vàng nuốt viên tinh phách của núi màu vàng đất vào miệng.
Vị của tinh phách của núi cực kỳ khác biệt với suy nghĩ của An Lâm, nó tan ra trong miệng, mùi vị như kẹo bạc hà, rất ngọt ngào.
"Ồ, ngon lắm." An Lâm gật đầu cảm thán.
Hứa Tiểu Lan cố nén cười, mong đợi hỏi: "Bây giờ cậu thấy thế nào?"
"Không có cảm giác gì, phải có cảm giác gì à?" An Lâm thoáng kinh ngạc nhìn Hứa Tiểu Lan, mở miệng hỏi.
Lần này, Hứa Tiểu Lan lại có vẻ hơi bực dọc, dường như chuyện cô mong chờ không hề xuất hiện, khiến cô cảm thấy thất vọng.
Đúng lúc này, "Keng" một tiếng, hệ thống Chiến Thần của An Lâm xuất hiện:
[Đã hấp thụ mười gam tinh phách của núi, chúc mừng ngài, đã hoàn thành giai đoạn đầu của tiên pháp Chiến Thần - Hám Sơn quyền!]
Ngay sau đó, nội dung về Hám Sơn quyền, cách vận chuyển tâm pháp, các loại hiệu quả sử dụng, những tin tức có liên quan, đều hiện lên rõ ràng trong đầu An Lâm.
Một lát sau, An Lâm hít sâu một hơi, hai mắt sáng bừng, vẻ mặt như đã lĩnh ngộ được giai đoạn đầu của tiên pháp Chiến Thần.
Hắn biết nếu có thể luyện Hám Sơn quyền đến Đại Thành, thì một quyền là vỡ núi!
An Lâm vận chuyển tâm pháp Hám Sơn quyền, ánh sáng vàng kim ngưng tụ trong nắm đấm của An Lâm, trong đó chứa rất nhiều năng lượng đang cuộn trào mãnh liệt.
Hứa Tiểu Lan phát hiện ra ánh sáng vàng kim ngưng tụ trong nắm đấm của An Lâm, vẻ mặt liền trở nên kinh ngạc.
An Lâm đánh một chiêu lên vách núi phía xa xa, ánh sáng vàng từ nắm đấm lóe lên chói mắt.
Hắn vung quyền ra, sức mạnh cuồn cuộn lao về phía vách núi.
Ùynh!
Ngọn núi trước mặt An Lâm rung động, cả vách núi bị một cú đấm đánh cho nổ tung, đá vụn rơi xuống ào ào.
Sau đó, hắn kinh ngạc trông thấy, ở nơi cao ngất trên vách núi đá, xuất hiện một vết lõm rất lớn rất sâu…