Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Lúc An Lâm đang suy ngẫn đời người thì hiên Viên Thành lại tới.
"Bạn học An Lâm, tôi vừa nhìn thấy Thang Thi Duyên. Qua vẻ mặt của cô ấy có thể thấy được, hai người các cậu nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mau nói cho tôi biết tiến triễn giữa hai người đi.'' Hiên Viên Thành nhìn An Lâm ôn hòa, sự hiếu kỳ trên khuôn mặt không thể che giấu được.
An Lâm nghe xong buồn bực trong lòng.
Nói chuyện vui vẻ với nhau sao? Chỉ có cô ấy vui vẻ, còn hắn suýt nữa mông lung đây này!
"Khá tốt, bây giờ tôi và cô ấy chính là bạn bè bình thường.'' An Lâm cố làm ra vẻ tươi cười, nói có lệ.
Hiên Viên Thành vỗ vai An Lâm, trong đôi mắt tràn đầy sự cổ vũ: "Cố lên, bạn học An Lâm, cậu có thể tìm thấy hạnh phúc của mình!''
An Lâm gật đầu, hắn cảm thấy trên phương diện tình cảm Hiên Viên Thành có vẻ quan tâm đến hắn quá mức rồi.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao chuyện của Thang Thi Duyên đã kết thúc, bây giờ xuất phát đến nơi khác chơi một chút để thả lỏng bản thân.
Nhưng. . . Đi đâu đây?
An Lâm nghĩ tới thác nước nghìn trượng Thiên Hà Phong, phong cảnh ở đây đặc biệt, xung quanh chắc cũng sẽ thú vị.
Cứ như vậy, hắn bắt đầu cưỡi gạch bay, một mình đến Thiên Hà Phong.
Bạn hỏi Đại Bạch và Tiểu Sửu ư?
Đại Bạch đang ngủ.
Còn Tiểu Sửu chắc đang leo lên một cái cây trầm mặc suy tư, dù sao muốn tìm hiểu chuyện đó cũng không phải việc đơn giản.
Thiên Hà Phong là ngọn núi có phong cảnh đẹp nhất Ngũ Đại Chủ Phong, leo từ chân núi lên đến đỉnh núi có thể phát hiện ra rất nhiều kỳ cảnh tinh xảo lộng lẫy.
An Lâm liền làm như thế, sau khi hắn cưỡi gạch bay đến chân núi, bắt đầu trèo lên trên.
Dọc đường đi, cây xanh xung quanh, chim hót hoa thơm, gió lành thổi qua mặt.
Ở bên kia của ngọn núi, tiếng thác nước truyền đến, hình thành nên giai điệu đặc biệt, rất có cảm giác khí thế thong dong.
Hắn hừ một tiếng, đi từng bước một.
Khi tâm trạng không tốt, nên vận động cơ thể nhiều vào, như vậy nỗi buồn trong lòng mới có thể giải phóng ra ngoài.
Cứ chạy lung tung thoải mái như vậy, khiến An Lâm đi theo linh thạch trong sương mù, thành công đi ra, tâm tình thoải mái hơn nhiều.
Khi An Lâm đang vui vẻ thưởng thức phong cảnh trên đường, thì hắn phát hiện ra một chàng trai thú vị ngồi trên ngọn cây.
Chàng trai này mặc áo bào màu trắng, tóc bạc chói mắt, da trắng hơn tuyết, miệng thở ra khí lạnh.
Hắn cứ ngồi trên ngọn cây như vậy, hai tay mở ra, ánh sáng màu xanh lóe lên trong lòng bàn tay, khối băng biến ảo phía trên hình thành các hình thù thú vị.
Đầu tiên là biến thành con diều hâu, sau đó biến thành mèo nhỏ, cuối cùng biến thành cá heo, các hình thái biến đổi không ngừng, nhìn qua còn rất thú vị.
Cuối cùng một đóa hoa màu xanh, bông hoa tản ra từng đợt khí lạnh, xuất hiện trong bàn tay của hắn.
Hắn và An Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đóa bằng xanh bay về phía An Lâm.
An Lâm hơi sững người, nhưng vẫn thuận tay nhận lấy bông hoa nhỏ, có chút không hiểu hỏi: "Tặng cho tôi ư?''
Chàng trai tóc bạc gật đầu.
Lần đầu tiên An Lâm được con trai tặng hoa, trong lòng vô cùng phức tạp. . .
Nhưng hắn vẫn lịch sự đáp lại một câu: "Cảm ơn.''
Chàng trai tóc bạc khẽ cười, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: "Không cần khách sao, dù sao chỉ vài giây sẽ tan ngay.''
"Hả?" An Lâm chớp mắt.
"Tí tách. . . "
Bỗng nhiên đóa hoa màu xanh tan ra, biến thành một vũng nước lạnh, làm ướt tay An Lâm, ngay cả quần cũng ướt rồi.
An Lâm: ". . . "
Đang đùa sao? Nhất định là đang đùa giỡn!
Có phải muốn đánh nhau một trận hay không?
Nhìn thấy biểu cảm của An Lâm, chàng trai tóc bạc cũng không đổi sắc, tiếp tục ngưng tụ hình băng khác nhau trong tay, cứ thế chơi tiếp.
An Lâm thấy thế khóe miệng co giật, không nói nên lời.
Hắn cũng không muốn ra ngoài thư giãn lại gây sự với người khác, vì thế nhún vai, tiếp tục đi dọc theo đường núi về phía trước.
Qua một khoảng thời gian, hắn đã tới được một khoảng đất trống.
Nơi này có rất nhiều tông môn đệ tử đang huấn luyện, nhìn qua có chút náo nhiệt.
Phía bên bờ suối, hắn còn thấy một người nhắm mắt say mê ngồi đó, hình như là thiếu niên xinh đẹp.
Điều này khiến hắn có chút giật mình, không ngờ lúc say mê khắc băng, cũng không yên tĩnh như thế này.
Không biết vì sao, trong đầu An Lâm nghĩ tới một câu: "Yên lặng như con gái, chạy trốn nhanh như thỏ. . . "
Hắn lắc đầu không nhìn nữa, tiếp tục đi lên đỉnh Thiên Hà Phong.
Ở trên đỉnh núi Thiên Hà Phong, có một tòa tháp trấn ma mộc mạc.
Cả người trong suốt như tuyết, dưới ánh nắng của mặt trời vô cùng chói mắt, thỉnh thoảng còn có cầu vồng xuất hiện, có vẻ đẹp rất riêng.
An Lâm nhìn về phía trước xa xa, cũng bị kinh diễm, lúc này vừa khéo đã lên đỉnh núi, có thể thoải mái thưởng thức một chút.
Một đường bước chậm lại, đi một lúc lâu, mặt trời cũng bắt đầu từ từ khuất sau đường chân trời, sắc trời bắt đầu trở nên có chút ảm đảm, có ánh sáng nhạt xuất hiện trên bầu trời, vô cùng xán lạn.
Rất nhiều rặng mây trôi trên trời, hình dạng của nó thay đổi thất thường, không ngừng chuyển động.
Màu ráng mây cũng không ngừng thay đổi. Một lát giống vải bông màu trắng, một lát lại như cuộn sóng ánh vàng, qua một lát lại giống tiên nữ xinh đẹp mặc váy đỏ bay lượn trong không trung.
"Thật là thú vị, nắng chiều thay đổi cũng có thể đẹp như thế sao?''
An Lâm dừng bước, nhìn dải mây trên không trung tấm tắc khen ngợi.
Nhưng rất nhanh, dải mây bắt đầu từ từ tụ lại, từ màu vàng chuyển thành màu đỏ, cuối cùng trở nên tối màu.
"Trời sắp đổ mưa sao?'' An Lâm cau mày, không nhìn nắng chiều trên trời nữa, lại đi về phía đỉnh núi.
Dưới sườn núi, thiếu niên tóc bạc vẫn luôn yên lặng ngắm dải mây tụ trên bầu trời, hình băng trong tay lại biến thành một đóa hoa màu xanh lần nữa, tản ra từng đợt khí lạnh.
"Sắp bắt đầu rồi sao.'' Giọng nói lạnh lùng từ miệng hắn thốt lên, không xen lẫn chút cảm xúc.
Đóa hoa màu xanh trong tay bay theo gió, xuyên qua rừng cây, chậm rãi lượn lờ dọc theo vách đá.
Xa xa, thác nước nghìn trượng chảy xuống thế gian, cuồn cuộn rít gào, ánh nắng hoàng hôn khiến nó càng tăng thêm vẻ xinh đẹp, sương mù bốc lên không trung, đóa hoa nhỏ màu xanh bay vào thác nước, giống như hạt bụi rơi vào biển lớn.
Sau đó, tất cả đều trở nên yên lặng.
Khí thế vô cùng to lớn của thác nước, vô số hạt nước lơ lửng trên không trung, chậm rãi ngưng tụ. . .
"Răng rắc. . . "
Ánh sáng màu xanh yếu ớt tản ra bốn phía, mang theo hơi thở lạnh lẽo vô cùng khủng khiếp, nơi nào nó đi qua đều lập tức đông lại.
Tốc độ của nó rất nhanh, dường như ngay lập tức đã biến thác nước nghìn trượng trở thành một bức tường băng dày đầy khí lạnh, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, lấp lánh ánh bạc.
Thác nước đông lại, biến thành một bức tường màu trắng bạc, tản ra từng đợt khí lạnh thấm sâu vào xương tủy.
Thiên Hà Phong vì thác nước đông lại, trở nên yên tĩnh, chưa từng yên tĩnh như vậy, dường như yên tĩnh đến mức không có sự sống vậy.
An Lâm còn đang leo lên đỉnh núi, nhìn thấy trên trời bỗng nhiên có tuyết trắng phất phơ như bông liễu rơi xuống.
Hắn đưa tay ra, phát hiện bông liễu xinh đẹp khi chạm vào tay, hóa thành cảm giác mát lạnh.
"Tuyết rơi rồi ư?''