Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Thời gian trôi qua.
Một trăm năm sau, tên tuổi hai người Mộng Chi và Băng Phù đã vang vọng khắp Thánh Địa Băng Hàn.
Họ đã lần lượt bước vào cảnh giới Phản Hư, trở thành cung chủ Thánh cung trẻ tuổi nhất Thánh Địa Băng Hàn, xưng bá một phương cõi.
Mộng Chi càng được như ý nguyện, trở thành người dự bị để trở thành Đại Tế Ti.
Một ngày kia, cô vô cùng vui mừng đi đến thánh cung Thanh Liên, thông báo tin tức này cho Băng Phù.
“Đồ chơi, bây giờ ta đã là người dự tuyển của Đại Thế Ti, khoảng cách đến ước nguyện có thể làm bất cứ thứ gì đã gần thêm một bước!”
Mộng Chi lúc này đã trổ mã trở thành một cô gái dáng người yểu điệu. Sau khi cô ấy nhìn thấy hình dáng quen thuộc kia, nét uy nghiêm cùng băng giá trên gương mặt tan đi gần hết, giống như một thiếu nữ đáng yêu mở miệng nói.
Băng Phù vẫn với bộ dạng thanh tú mỏng manh như xưa, chỉ có điều khí tức đã biến đổi ngày càng thâm thúy.
Sau khi hắn nhìn thấy cô gái trước mặt thì đưa tay búng cái trán trắng mịn của cô, cười nói: “Đừng vui mừng quá sớm, không phải có đến ba người dự bị à, nếu như đến lúc đó không được chọn, cũng đừng chạy tới đây mà khóc nhè.”
Mộng Chi cau mũi lại, hơi buồn bực nói: “Này… cậu nói chuyện với chủ nhân như thế sao? Mau khen tôi đi!”
Băng Phù: “…”
“Chủ nhân thật sự là tài hoa hơn người, kỳ tài trên đời, tuyệt thế khuynh thành…”
Nghe lời khen ngợi, Mộng Chi khẽ cười một tiếng, nhìn gương mặt của chàng trai trước mặt, uy nghiêm bên trong đôi mắt vàng óng tan đi hết, toát ra sắc thái rung động lòng người.
Một ngày nào đó, ta có thể bước lên vị trí Đại Tế Ti, sau đó quang minh chính đại để người đàn ông trước mặt xuất hiện trước người đời…
Giấc mộng của cô còn chưa thực hiện thì một trận đại chiến đã nổ ra trên toàn bộ Thánh Địa Băng Hàn.
Sương giá bi thương lan rộng, bất đắc dĩ, lực lượng Tuyết Nữ phải bắt đầu bành trướng giới Cửu Châu.
Liên quân của năm mươi ngàn thiên binh thiên tướng từ thiên đình và năm mươi ngàn tu sĩ dẫn đầu của Vạn Linh Tiên tông, chiến đấu với đại quân xâm lược Tuyết Nữ tại Phong Nguyên Châu.
Trận chiến này đã khiến bầu trời biến sắc, đất liền sạt lở.
Băng Phù gặp phải một đối thủ cực kỳ đáng sợ, đó là phong chủ Trần Vương Hạo của đỉnh Thiên Hà thuộc Vạn Linh Tiên tông.
Trần Vương Hạo tay cầm tháp Trấn Ma.
Chỉ cần trở tay thì trời đất rung động, hàng trăm nghìn pháp thuật trấn áp xuất hiện bất tận, ẩn chứa uy lực tối cao.
Băng Phù chiến đấu với hắn một ngày một đêm vẫn bất phân thắng bại.
Trần Vương Hạo càng chiến đấu, thần sắc trên mặt càng trở nên kỳ quái.
Sau khi hắn sử dụng tháp Trấn Ma đánh bay Băng Phù, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Con trai?”
Băng Phù cầm trong tay kiếm Tinh Lang Sát, đang muốn tiếp tục tấn công, lại bị câu nói này dọa đến sững sờ, sau đó tức giận tím mặt: “Hừ! ông là lão đạo sĩ thúi, đừng hòng lợi dụng ta!”
Rầm rầm rầm! Hai người lại tiếp tục đánh nhau.
Một canh giờ trôi qua, Trần Vương Hạo lần nữa mở miệng: “Không sai, tuy vẻ bề ngoài ngươi thay đổi rất nhiều, đã trở nên nhu mì hơn, cũng có ngực nhô lên, nhưng luồng khí tức thần hồn của huyết mạch liên thông là không thể làm giả được, con trai, ta là cha của con đây!”
“Tôi mới là cha ông!” Băng Phù hét lớn một tiếng, thanh kiếm Tinh Lang Sát màu tím vút lên trời, ngưng tụ hơn ngàn con sói bạc, mang theo uy lực cuồn cuộn, chém về phía Trần Vương Hạo.
Tháp Trấn Ma bùng lên ánh sáng màu vàng bất tận, nghiền nát gần như hoàn toàn hàng ngàn con sói bạc kia.
Trần Vương Hạo nghiêng người xông về phía Băng Phù, mở bàn tay của mình ra, giữa bàn tay đã vấy máu tươi, vô số bùa phép huyền diệu chuyển động khắp trong lòng bàn tay: “Là bị phong tỏa trí nhớ sao, vậy dùng máu tươi của ta để đánh thức trí nhớ của con đi!”
“Tự đâm đầu vào chỗ chết!” Kiếm Tinh Lang Sát của Băng Phù đâm Trần Vương Hạo.
Không ngờ Trần Vương Hạo không tránh không né, thanh kiếm dài đâm xuyên qua thân thể Trần Vương Hạo, bàn tay dính đầy máu tươi kia của hắn cũng ngay lúc này chụp lấy đỉnh đầu của Băng Phù.
Ầm ầm! Sóng khí kinh khủng khuếch tán khắp bốn phía.
Hai mắt Băng Phù trừng trừng, trong đầu bị sức mạnh huyền diệu của huyết mạch tương thông xông phá, vô số ký ức bắt đầu hiển hiện rõ ràng, đầu hắn dường như muốn nổ tung.
“A…” Băng Phù quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hét lên đau đớn.
Đúng lúc này, vô số con rồng băng đang che khuất bầu trời bắt đầu lao về phía Trần Vương Hạo.
“To gan, dám làm Băng Phù bị thương, ta phải lấy mạng người!”
Mộng Chi đầu đội mũ phượng hoàng, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế tràn đầy sự phẫn nộ.
Ánh mắt vàng của cô chứa đựng uy nghiêm vô tận, bao phủ cả một khoảng không rộng lớn, khiến vạn vật phải cúi đầu xưng thần.
Thời khắc này, cô chính là đế vương mạnh mẽ nhất của thế giới này.
Tháp Trấn Ma mở ra kết giới kéo dài ngàn trượng, va chạm vào con rồng băng.
Mỗi một cú va chạm vang dội đều để lại vùng trũng nứt nẻ khắp nơi trên mặt đất, làm cho đại lục chấn động dữ dội.
Nhưng Trần Vương Hạo vẫn cắn răng kiên trì, chờ đợi con của mình thức tỉnh.
“Tôi… tôi là Trần Thanh Hàng?” Một lát sau, Băng Phù ôm lấy đầu của mình, tự lẩm bẩm.
Trần Vương Hạo nghe vậy toàn thân run lên, mừng rỡ nói: “Đúng… con tên Trần Thanh Hàng! Con đã nhớ ra rồi, ha ha, cuối cùng con trai của ta cũng đã trở về!”
“Không đúng… bây giờ nên là con gái.”
“Không sao cả, sau này con cứ lấy tên là Trần Thanh Hàng!” Trần Vương Hạo lấy lại tinh thần, lúc này mở miệng nói thêm.
Băng Phù: “…”
“Cha, con là nam, ngực là giả.” Trần Thanh Hàng thở dài một cái, mở miệng nói ra.
Trần Vương Hạo nhìn thẳng vào Trần Thanh Hàng, trong mắt chứa sự mừng rỡ và kích động: “Ha ha, cuối cùng con cũng đã gọi ta là cha một lần nữa, đã rất lâu ta không được nghe danh xưng này rồi!”
“Băng Phù… cậu… cậu đang nói cái gì vậy?” Mộng Chi ngơ ngác nhìn qua người con trai đang quỳ trên mặt đấy, khắp khuôn mặt lộ vẻ không thể tin được, như thể một thứ chống đỡ quan trọng đã bị sụp đổ, thân thể mềm mại cũng bắt đầu có chút run rẩy đứng lên.
Sự thật này diễn ra ở ngay trước mặt cô, khiến cô hoàn toàn không có cách nào để chấp nhận.
Đúng lúc này, một cú chưởng màu vàng óng từ trên trời giáng xuống, bao trùm khoảng trời ba nghìn trượng.
Nguyên khí đáng sợ cuồn cuộn như là biển lớn sôi sục mãnh liệt, cả bầu trời đều nằm dưới một chưởng này, khắp nơi biến thành sắc vàng óng, không gian bị phong tỏa mà đứng lại, không một ai có thể né tránh một chưởng này.
“Nữ yêu quái, chịu chết đi.” Âm thanh như sấm chớp vang dội.
Ầm ầm! Con rồng băng khổng lồ mấy trăm trượng bị cú chưởng mạnh mẽ đánh vỡ nát, Mộng Chi cũng chịu ảnh hưởng mà cùng nó bị ép xuống mặt đất.
Mặt đất bắt đầu vang dội tiếng nổ tung, tất cả mọi thứ đều trở thành cát bụi li ti dưới một chưởng này.
“Là Thái thượng Trưởng lão Thiên Vũ Quân ra tay, không còn nghi ngờ gì nữa, nữ yêu tinh này nhất định phải chết!” Trần Vương Hạo thở dài một tiếng trong lòng, vừa cười vừa nói.
“Mộng Chi!” Trần Thanh Hàng nhìn qua cô gái bị ép xuống mặt đất, trong lòng run rẩy, bắt đầu kinh hoảng.
Mái tóc dài màu bạc dính vết máu, cô gái toàn thân đầy thương tích cắn răng, từ bên trong ấn chưởng khổng lồ bò ra.
Cô ngẩng đầu lên một cách khó nhọc, thứ đang chào đón cô chính là một cơn mưa kiếm màu vàng đầy trời đang không ngừng rơi xuống.
Mỗi một đường kiếm màu vàng kia đều mạnh mẽ tương đương với một đòn đánh toàn lực của cao thủ Phản Hư.
Chúng như mưa rơi xuống, đủ sức để xóa sạch đi hết tất cả mọi thứ trên vùng đất rộng lớn này.
Nhưng đúng lúc này, một chàng trai mặc áo khoác màu lam đã ngăn lại trước người của cô, giơ thanh kiếm Tinh Lang Sát lên.
“Con trai, con điên rồi sao !?” Tiếng thét của Trần Vương Hạo truyền đến từ đằng xa.
Trong khoảng khắc đó, tiếng nổ tung mãnh liệt đã lấn át tiếng thét của Trần Vương Hạo.
Mặt đất bị vô số thanh kiếm chém lóe sáng và sinh nhiệt, nổ ra một cái hố cực kỳ đen tối.
Sau khi tất cả kết thúc, toàn thân Trần Thanh Hàng đang đứng chặn phía trước đẫm máu, từ từ ngã xuống vào lòng của Mộng Chi đang ở phía sau.
Hai tay Mộng Chi run rẩy ôm lấy Trần Thanh Hàng, nước mắt chảy ra tràn mi: “Tại sao… tại sao lại mà làm những chuyện này vì tôi …”
Khóe miệng Trần Thanh Hàng chảy ra máu tươi, trên mặt lại hiện lên một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt của cô, trả lời: “Không biết nữa, có lẽ là một loại bản năng luôn muốn bảo vệ chủ nhân của đồ chơi.”
Trên không trung, Thiên Vũ Quân lạnh lùng hừ một tiếng, đang muốn ra tay tiêu diệt hai tên nữ yêu quái này một lần nữa.
Trần Vương Hạo lại trong chớp mắt chặn phía trước Trần Thanh Hàng: “Trưởng lão xin dừng tay, nó là Trần Thanh Hàng, là con trai của tôi! Trong lúc nó mất trí nhớ đã bị nữ yêu quái này dụ dỗ mà lầm đường, mới làm ra những chuyện điên rồ này, người có thể khai ân mà tha cho nó một mạng sống không !?”
“Nó là Trần Thanh Hàng !?” Thiên Vũ Quân nghe vậy vẻ mặt có chút xúc động.
Hắn đáp xuống nhìn kỹ cung chủ thánh cung mặc áo choàng lam toàn thân đẫm máu đang ngã xuống kia, hơi suy tư, đại khái đã đoán ra được.
Trần Thang Hàng tư chất trời phú siêu việt, nếu có thể quay lại đúng đường, đưa về tông môn, ngược lại cũng không phải là một chuyện xấu.
Thiên Vũ Quân suy tư một lát rồi tiếp tục mở miệng: “Tội chết có thể miễn, nhưng hắn trở thành cung chủ thánh cung, giết hại đệ tử tông môn ta là sự thật. Trần Vương Hạo, tôi ra lệnh cho ông mang hắn trở về tông môn, trấn áp ở tháp Trấn Ma một nghìn năm để chuộc tội, đồng thời sử dụng tháp Trấn Ma để xóa đi hết ký ức và quan hệ với Thánh Địa Băng Hàn!”
Nghe Thiên Vũ Quân nói, Mộng Chi trước là sững sốt, sau đó bóp nát một chiếc gương.
Cô chăm chú nhìn Trần Thanh Hàng bằng một ánh mắt thâm tình, bờ môi xinh đẹp nhẹ nhàng hôn xuống.
Trần Thanh Hàng mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Sau đó, môi của hắn liền truyền đến một loại xúc cảm mềm mại.
“Nữ yêu quái to gan, còn không mau thả con trai của ta ra!” Trần Vương Hạo thấy vậy giận tím mặt rống to.
Nếu là một cô gái khác hôn con trai của hắn thì còn được, hắn cùng lắm sẽ chấp nhận cô con dâu này.
Nhưng cô gái trước mặt này lại là Tuyết Nữ có mối thù truyền kiếp không chết không thôi với Vạn Linh Tiên tông, chuyện này làm sao hắn có thể chịu được.
Trên bầu trời, Thiên Vũ Quân cong ngón tay búng về phía Mộng Chi, kiếm khí màu vàng óng xé rách không gian, trong nháy mắt đã bay tới.
“Vèo!” Thanh kiếm đâm xuyên thân thể của Mộng Chi, nhưng lại không tạo ra bất kỳ thương tích nào cho cô.
“Ừm? Vị nữ đế kia ra tay rồi à…” Thiên Vũ Quân nhìn về phía xa chân trời, hơi nhíu mày.
Thân thể Mộng Chi bắt đầu trở thành ảo ảnh, cô không ngừng nhìn về phía Trần Thanh Hàng, dịu dàng mở miệng nói: “Đồ chơi, chờ tôi, tôi nhất định sẽ đến tìm cậu. Không người nào có thể cướp đi đồ chơi của tôi, bất kỳ ai cũng đều không được…”
Trần Thanh Hàng rơi nước mắt, khó nhọc lắc đầu, nói: “Đừng trở lại, cứ để nó kết thúc như vậy đi, đừng quay lại nữa…”