Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
An Lâm cứ nhìn chằm chằm ngôi sao kia như thế, nhìn chăm chú đến mười phút đồng hồ, sau cùng nhìn đến nỗi có hơi buồn ngủ.
Thật ra thì sau trận chiến ngày hôm nay, cơ thể và tinh thần của hắn đều đã sớm mệt mỏi, bây giờ sau khi hoàn toàn thả lỏng thì vô cùng buồn ngủ.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền bắt đầu cưỡi gạch bay về nghỉ ngơi.
Mặt trăng lặn, mặt trời mọc, rất nhanh lại đón chào một ngày mới.
Hắn mở cặp mắt còn lờ mờ buồn ngủ ra, đập vào mặt là gương mặt to của Tiểu Sửu.
Cái liếc nhìn này đúng là làm tỉnh cả tinh thần, ngay cả mặt hắn cũng không cần rửa, trong nháy mắt liền trở nên tỉnh táo.
“Mới sáng sớm nhìn chằm chằm tôi làm gì!?” An Lâm nhảy dựng lên, hoảng hốt nói.
Tiểu Sửu gãi gãi bộ lông khỉ, mở miệng nói: “Đại Bạch vừa mới nhắn với tôi một câu, hắn nói hôm nay muốn đi dạo kỹ viện, bảo tôi chờ sau khi cậu tỉnh giấc thì báo cho cậu một tiếng.”
“Đi dạo kỹ viện!?” Hai mắt An Lâm trừng trừng: “Kỹ viện của chó hay kỹ viện của người?”
Tiểu Sử nhăn mặt trả lời: “Anh An, cậu đã lớn như vậy rồi, có từng thấy qua kỹ viện cho chó sao?”
An Lâm nghe được lập tức trở nên kích động.
Xu hướng tình dục của Đại Bạch quả nhiên có vấn đề, sao hắn lại có hứng thú với những cô gái xinh đẹp thuộc con người chứ, đây hoàn toàn không phải là thế giới động vật mà!
Giống như An Lâm, dù cho chó cái có xinh đẹp như hoa, hắn cũng sẽ không có bất kỳ hứng thú gì với nó, nhiều lắm cũng chỉ là khen ngợi con chó này thật xinh đẹp một chút.
Nhưng… Đại Bạch lại đi dạo kỹ viện của con người, đây là tâm tính gì đây !?
“Không được, tôi nhất định phải đi xem xem cuối cùng Đại Bạch muốn giở trò quỷ quái gì!” An Lâm đứng lên, gương mặt nghiêm túc.
Với tư cách là chủ nhân, hắn cảm thấy mình cần phải sửa chữa xu hướng tình dục cho thú sủng của mình.
Nếu không đến lúc đó, Đại Bạch mang theo một cô gái nhân loại đến Thần Thú tông, nói với Bạch Tiên đây là vợ của nó. Như vậy thì người làm chủ nhân như An Lâm này chắc chắn sẽ bị Bạch Tiên ăn tươi nuốt sống!
An Lâm trầm giọng nói: “Đại Bạch đi dạo ở kỹ viện nào, anh có biết không?”
Tiểu Sửu lắc đầu: “Ở gần quận Thạch Hoa, nhưng cụ thể đi đến nơi nào thì tôi không biết.”
“Được, anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi một lát sẽ trở lại.”
Nói xong, An Làm liền nhảy lên cục gạch đen, phóng thẳng lên trời cao.
Quận Thạch Hoa là quận thành ở gần Vạn Linh Tiên tông nhất, tương truyền rằng ở nơi này con gái da trắng xinh đẹp mịn màng, dáng người thon thả, bởi vậy nơi này được công nhận là quận thành có mật độ gái đẹp cao nhất trên toàn Thạch Long Châu.
Nhiều cô gái xinh đẹp, nên những nơi phong hoa tuyết nguyệt cũng nhiều.
An Lâm dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ cẩn thận suy đoán, những như vậy ở quận Thạch Hoa sẽ không ít hơn con số ba mươi căn.
Nhưng may mắn là hắn không cần phải đi tìm từng căn một.
Bởi vì hắn đã ký khế ước thú sủng với Đại Bạch, chỉ cần hai bên đều ở trong phạm vi mười dặm thì có thể cảm ứng lẫn nhau được vị trí của đối phương.
Cứ như thế, An Lâm đi đến cửa của Xuân Giang Lầu.
Nhìn diện tích cực kỳ rộng lớn của nơi này, khóe miệng của hắn xuất hiện ra một nụ cười lạnh lùng: “A… thật là khí phái, e rằng đây là kỹ viện tốt nhất ở quận Thạch Hoa này rồi?”
“Chao ôi, vị công tử này cậu nói gì vậy, nơi này là chỗ làm ăn đàng hoàng, các cô gái ở đây chỉ bán nghề chứ không bán thân, đây là chỗ chỉ chuyên biểu diễn tài năng, mang đến niềm vui cho khách hàng!” Một tú bà ăn mặc lộng lẫy khiêu gợi tiến đến trước mặt An Lâm, dùng giọng nói mềm mại mở miệng nói.
“Mười viên linh thạch có được không?” An Lâm mở miệng hỏi.
“Ây da, công tử, hay là cậu đến nghe các cô gái hát và đánh đàn trước đi.” Tú bà cười híp mắt mở miệng.
“Một trăm viên linh thạch.” An Lâm tiếp tục nói.
Mặt của tú bà biến sắc, thấp giọng nói: “Cậu muốn cô gái nào? Ngoại trừ hoa khôi của chúng tôi thì miễn bàn, các cô gái khác đều có thể.”
Quả nhiên… nơi này không giống với Phong Hoa Đình mà trước kia hắn đã tới, nơi này thật sự là kỹ viện…
“Ta muốn vào xem trước một chút.” An Lâm khẽ gật đầu, liền xuất phát tiến vào bên trong.
Tú bà nhìn ra được cách ăn mặc và khí chất của An Lâm đều không tầm thường.
Lập tức đi theo phía sau, giới thiệu các cô gái cho hắn.
Cùng lúc đó, trong một chiếc ghế lô , một chú chó lông xù trắng đang bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, cùng một nhóm các cô gái xinh đẹp uống rượu, vui vẻ hát ca.
“Anh Bạch, tại sao lại là em uống chứ…” Cô gái mặc áo màu lục vẻ mặt nũng nịu, thẹn thùng mở miệng nói.
“Ha ha ha ha, trò chơi mà, có chơi có chịu. Cô chỉ có hai lựa chọn thôi, uống rượu hoặc là cởi đồ, gâu!” Chú chó lông trắng này chính là Đại Bạch, đôi mắt tròn xoe của nó chăm chú nhìn cô gái áo xanh, lè lưỡi, kích động mở miệng nói.
“Đúng đấy, hoặc là uống rượu, hoặc là cởi quần áo, chị đã cởi đến chỉ còn cái yếm, em còn đến hai chiếc áo, có gì phải xấu hổ chứ!?” Một cô gái mặc áo yếm màu hồng, lộ ra phần da thịt trắng như tuyết, dáng người bốc lửa mở miệng nói.
Cô gái áo xanh không còn cách nào, đành phải cởi bỏ một chiếc áo, lộ ra một phần cơ thể xinh đẹp.
Đại Bạch nhìn thấy chân run run, gương mặt kích động, cặp móng còn lại còn đột nhiên tấn công bất ngờ đến bờ mông của cô gái mặc yếm hồng.
“Ây da, anh Bạch thật là xấu!” Cô gái dáng người bốc lửa hô lên một tiếng.
Đại Bạch nghe được âm thanh này, kích động không thôi: “Gâu! Chúng ta tiếp tục! Tiểu Tử, đừng ngừng hát!”
Cô gái áo tím một bên còn lại có chút e thẹn gật đầu, tiếp tục hát bài ca dao.
Cứ như vậy, Đại Bạch tiếp tục sung sướng mà bắt đầu trò chơi.
Sau đó… cô gái yếm hồng thua cuộc.
Đại Bạch nuốt nước bọt một cái, có chút kích động hỏi: “Cô uống hay cởi?”
Hai má của cô gái yếm hồng ửng đỏ, nhẹ nhàng vỗ về bộ ngực cao ngút mềm mại, đàn hồi của chính mình, âm thanh nịnh nọt hỏi: “Anh Bạch nói xem?”
“Cởi, cởi, cởi, gâu!” Hai chân Đại Bạch đều giơ lên, la lớn.
Ầm ầm!
Cánh cửa lớn bị một chân đá văng: “Cởi cái gì mà cởi !?”
“Ai dám phá hỏng chuyện vui của bổn cẩu gia, gâu!”Đại Bạch đang đến lúc cao trào lại bị quấy rầy, không khỏi giận tím mặt.
“Tôi.” Chàng trai đi đến, lạnh lùng nhìn Đại Bạch.
Đại Bạch ngẩng đầu nhìn lên, hai chân run lên: “Anh… anh An, sao anh lại tới đây!”
Người vừa xuất hiện chính là An Lâm, hắn vừa tiến vào thì nhìn thấy cô gái áo xanh ăn mặc mỏng manh, còn có cô gái dáng người bốc lửa đã cởi đến chỉ còn cái yếm hồng.
Tình cảnh này, dù là hắn, cũng không khỏi có chút thất thần.
Tú bà đứng phía sau của An Lâm, phát hiện ra chú chó tiêu tiền như nước này lại gọi chàng trai trước mặt là anh An, vẻ mặt không khỏi càng thêm cung kính, còn lén lút ra hiệu cho người hầu bên cạnh lập tức gọi hoa khôi của Xuân Giang Lầu đến.
“Tôi đến xem chỗ cậu khoái lạc một chút, không có quấy rầy cậu chứ?” An Lâm nhếch miệng cười một cái, giọng điệu lại cực kỳ không thân thiện.
“Anh An hạ cố đến chơi, sao có thể nói là quấy rầy, tới đây, cùng tôi chơi trò chơi, cùng vui vẻ nào!”Đại Bạch nhảy khỏi cái ghế, dùng bộ lông xù màu trắng cọ cọ lấy An Lâm, gương mặt nịnh nọt.
Cùng vui vẻ?
An Lâm nổi gân xanh, hóa ra cái tên Đại Bạch này vẫn còn không hiểu được hắn đã làm sai điều gì sao?
“Nói! Tại sao cậu lại muốn tới chỗ này !?” An Lâm lớn tiếng khiển trách.
Đại Bạch chớp chớp đôi mắt to tròn, mở miệng nói: “Đi dạo kỹ viện.”
An Lâm buồn bực trong lòng, mẹ nó cậu cứ thành thật trả lời câu hỏi như vậy, làm sao tôi có thể về…
Hắn suy nghĩ, quyết định đổi cách hỏi: “Nói! Vì sao cậu lại ưa thích con gái loài người, mà không phải thích chó cái?”
Đại Bạch nghe vậy, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu mở miệng nói: “Con gái loài người da thịt mịn màng nhẵn nhụi, ngực to mông vểnh… Chó cái ngoại trừ nhiều lông ra còn có cái gì? Nếu như so sánh, tôi đương nhiên là chọn con gái loài người rồi!”
Nói xong, nó còn nhìn về phía cô gái chỉ mặc mỗi cái yếm kia, hai mắt phát ta ánh sáng.
An Lâm nghe xong hai mắt tối sầm lại, câu nói của Đại Bạch không hề sai, hắn cũng rất tán thành.
Nhưng… lời này nói ra từ trong miệng của Đại Bạch thì vô cùng có vấn đề!
Đây là những lời mà một chú chó nên nói sao?
Đại Bạch không phải là đã chuyển kiếp thành người, sau đó sống nương nhờ trên thân thể này, cũng có thể là bị cao thủ nào đó cướp xác rồi chứ… Không đúng! Cao thủ nào điên rồi mới cướp xác của một chú chó…
Ngay lúc An Lâm đang suy nghĩ lung tung thì ngoài cửa truyền đến âm thanh thông báo của người hầu: “Hoa khôi Lam Nguyệt tới.”
Ngay sau đó, một cô gái dáng người uyển chuyển đẩy cửa bước vào, mang đến một cơn gió mát lành.