Chương 175: Tôi thật sự không cố ý
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
An Lâm cũng nhìn thấy thủy tinh nứt ra, cả người ngẩn ngơ tại chỗ.
Là cậu làm sao? Hình như là do cậu làm…
Thế nhưng sao lại nứt, trước đó đâu có nói sẽ nứt!
Sau đó, cậu nhìn thấy khóe mắt Khương Nhã Nam rươm rướm nước, lập tức thấy áy náy trong lòng, mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, Khương Nhã Nam đạo hữu. Tôi thật sự không có cố ý, không ngờ kiếm ý quá mạnh lại gây ra hậu quả này……”
Khương Nhã Nam gần như suy sụp, nghe thấy An Lâm xin lỗi, suýt thì phun một búng máu ra khỏi miệng.
Trên võ đài, một đám đệ tử hoàng tộc lao nhao lấy lại tinh thần, trong lòng giật mình, thì ra là kiếm ý quá mạnh sẽ khiến ý cảnh chiến đấu thủy tinh nứt ra!
Tô Tín cũng có chút đăm chiêu gật đầu, ra vẻ cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tình huống xảy ra trước đó.
Chỉ là nếu vậy, kiếm ý của Khương Nhã Nam không khiến thủy tinh nứt ra, mà kiếm ý của An Lâm lại khiến thủy tinh bị nứt, vậy chẳng phải ý là, người chiến thắng cuối cùng của trận đấu này là…… An Lâm!!?
Khương Nhã Nam cũng đã nhận ra vấn đề này.
Hiện trường dần dần trở nên mất khống chế, người trên võ đài đã bắt đầu bàn luận xôn xao.
Có đệ tử hoàng tộc Thanh Mộc dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm An Lâm, giống như đang chứng kiếm một truyền thuyết mới ra đời.
Thậm chí có người còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Khương Nhã Nam, nghi ngờ tên này có phải là đồ giả không……
Khương Nhã Nam chưa từng nếm qua thất bại, nào gặp phải tình huống như vậy.
Không lẽ hắn thật sự phải thua trong tay một tên tu sĩ chỉ mới là Kỳ Dục Linh qua đường này?
Việc này mà truyền ra ngoài, Khương Thần hắn làm sao sống nổi chứ!
Không…… không thể để việc này xảy ra!
Khương Nhã Nam hít sâu một hơi, trên mặt lại hiện ra nụ cười như cây đón gió xuân, mở miệng nhẹ nhàng nói với An Lâm: “An Lâm đạo hữu không cần xin lỗi, nói ra thì là do sơ sót của tôi, ý cảnh chiến đấu thủy tinh này nhiều năm không bảo dưỡng, thật ra đã sớm không còn chịu nổi áp lực, cũng nên vứt đi từ sớm rồi.”
An Lâm chớp chớp mắt: “Là vậy sao?”
Khương Nhã Nam lớn tiếng mở miệng: “Đương nhiên rồi, có biết vì sao trong lúc chiến đấu tôi không dùng hết sức không, chính là vì sợ nó vỡ!”
Nói rồi, hắn đấm một cái vào ý cảnh chiến đấu thủy tinh.
Răng rắc! Thủy tinh ầm vang, vỡ vụn, hóa thành từng mảnh vụn lấp lánh ánh sáng.
Mảnh thủy tinh rơi đầy đất, trái tim hắn cũng vỡ vụn theo đó……
“Cậu xem, nó đã sớm không còn chịu nổi áp lực……”
“Trận này chúng ta xem như hòa nhau đi, hôm khác chúng ta lại quyết một trận phân cao thấp!”
Khương Nhã Nam ra vẻ tươi cười, mở miệng nói với An Lâm.
An Lâm chỉ về phía thủy tinh vỡ đầy đất: “Nói cách khác…… tôi không cần bồi thường gì cho anh nhỉ?”
Khương Nhã Nam nghe vậy, trong lòng bi thương chảy ngược thành sông, trên mặt lại treo nụ cười như gió xuân: “An Lâm đạo hữu nói đùa rồi, đây là sơ sót của tôi, sao có thể bắt cậu bồi thường chứ.”
An Lâm mặt đầy cảm kích nhìn Khương Nhã Nam: “Anh Khương đúng là người tốt bụng!”
Các đệ tử trên võ đài giống như cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra mọi việc là do thủy tinh hỏng, khiến cho Khương Nhã Nam không dùng hết sức, nhưng dù là như vậy, hắn vẫn phán định bản thân và An Lâm hòa nhau.
Không hổ là thiên tài Kiếm Tiên số một của Tử Tinh Châu, thật sự là có khí phách!
Cứ thế, Khương Nhã Nam lại nhận được ánh mắt sùng kính kia của mọi người.
Hắn khoanh tay đứng giữa đám người, trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân.
Không biết gió nhẹ từ đâu thổi tới, thôi bay mái tóc dài như tuyết của hắn, phong độ tràn trề, bay bổng xuất trần.
Trận so tài kiếm ý này, kết thúc trong lời ca tụng khắp Tử Tinh Châu: An Lâm, một thế hệ Kiếm Tiên mới vụt sáng ra đời, Kiếm Tiên số một Khương Nhã Nam phong độ hòa nhã, lời nói là kiếm đức!
Cứ vậy, An Lâm được Khương Nhã Nam mời đi xuống.
Dù trong lòng Khương Nhã Nam nhỏ máu, nhưng vẫn phải tiếp tục dạy học, vì thế liền ở trên trên đài tiếp tục giảng giải kỹ xảo rèn luyện và sử dụng kiếm ý.
Bạn nói chỉ đạo An Lâm tại chỗ? Nếu An Lâm là một tu sĩ Dục Linh bình thường, có thể hắn sẽ làm. Hiện giờ, thật sự là hắn không có mặt mũi để làm việc này nữa.
An Lâm trở lại bên cạnh Tô Thiển Vân, thở nhẹ ra một hơi.
Làm người qua đường phen này thật là biến đổi bất ngờ, chơi đến quá trớn, làm hư ý cảnh chiến đấu thủy tinh, có khi còn phải bồi thường linh thạch đây.
May mà Khương Nhã Nam là một người tốt có tình có lý……
Chỉ riêng điểm này, ấn tượng của An Lâm đối với hắn đã vô cùng tốt!
“Bạn học An Lâm, kiếm thuật của cậu rất lợi hại, sau này nếu tôi gặp phải vấn đề gì không hiểu về kiếm đạo, có thể đến hỏi cậu không?” Âm thanh mềm mại lại vang lên bên tai, khiến lòng người cũng thoải mái đi nhiều.
An Lâm quay sang Tô Thiển Vân, nhìn thấy gương mặt đẹp đến mức khiến người khác ngạt thở, khuôn mặt hiện vẻ kính nể, đôi mắt xanh da trời hoạt bát động ;òng người đang chăm chú nhìn mình.
Trời ơi…… thật đẹp, thật dễ thương!
Mặt An Lâm đỏ bừng, dời ánh mắt sang chỗ khác, ngượng ngùng xoa đầu cười nói: “Ha ha, đương nhiên là có thể tới hỏi tôi rồi, là bạn học với nhau thì nên hỗ trợ nhau chứ……”
Không thể không nói, cảm giác được người khác sùng bái như Kiếm Tiên, thật là sảng khoái!
Cậu rất vui mừng vì kiếm thuật của mình có thể đạt được thành tựu nhất định, cũng may chiêu thức của hệ thống không phải mấy loại Chiến Thần lục chuyên (*) gì đó, bằng không thì cảm giác sảng khoái này chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Ví dụ như nội dung nói chuyện cùng Tô Thiển Vân rất có thể sẽ biến thành: “Bạn học An Lâm, cục gạch của cậu đánh thật là lợi hại, sau này nếu tôi muốn chuyển sang dùng gạch, có thể tới gặp cậu học hỏi một chút không, nên dùng gạch thế nào để đập vào gáy người khác đây?”
Nghe xem…… cảm giác sảng khoái này, cấp bậc này, nháy mắt giảm xuống tới mấy bậc, đúng không!
Ngay lúc cậu có chút rụt rè, lại có chút đắc ý, Tô Tín cũng đã lại đây rồi: “An Lâm đạo hữu thật là rồng trong loài người, trình độ kiếm đạo cao thâm bậc nhất của cậu khiến tôi rất nể phục!”
“Đâu có, đâu có, Tô Tín đạo hữu quá khen rồi ……” An Lâm có chút ngượng ngùng xua xua tay.
Ngay lúc đó, trong đầu cậu lại xuất hiện một giọng nói: “An Lâm đạo hữu, tôi có vài câu muốn nói riêng với cậu.”
Tiếng nói này là Tô Tín bí mật truyền âm, truyền vào trong đầu cậu.
An Lâm nghe vậy thì trong lòng không yên, chẳng rõ là có chuyện gì phải nói lén lén lút lút, nhưng cậu vẫn gật đầu, bí mật truyền âm lại: “Mời Tô Tín đạoo hữu nói.”
“Có phải An Lâm đạo hữu đi hơi gần Vân Nhạc? Trong ấn tượng của tôi, dường như em ấy chưa từng giao lưu với người con trai xa lạ nào, càng sẽ không tự mình vào trong hoàng cung.” Giọng Tô Tín đều đều truyền âm tới.
An Lâm nghe vậy trong lòng run rẩy.
Lẽ nào Tô Tín đang cố tình đến cảnh cáo cậu?
Hay là nói…… đây là một màn thẩm vấn đến từ anh trai?
Cậu nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, cậu không phủ nhận, tiếp tục truyền âm thẳng thắn đáp lại: “Ừm, tôi và cô ấy xem như là bạn bè tốt đi.”
Giọng nói củaTô Tín lại truyền tới lần nữa: “Vậy cậu muốn theo đuổi em ấy sao?”
An Lâm nghe vậy thì toàn thân run rẩy.
Whoa! Câu hỏi thật thẳng thắn, không thể uyển chuyển một chút sao?
Đương nhiên là cậu thành thật đáp lại: “Không muốn! Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường!”
Kẻ cuồng em gái là sự tồn tại rất đáng sợ, nếu trả lời “muốn theo đuổi”, An Lâm cảm thấy chính mình sẽ khó mà ra khỏi hoàng cung Thanh Mộc, nói không chừng sẽ biến thành một đống bùn, đem đi bón cây.
“Ừm…… Hay là cậu suy xét lại một chút đi? Nói về vẻ ngoài, tuyệt đối không ai có thể sánh bằng Vân Nhạc; nói về tư chất, em ấy đã được chân thần công nhận, hơn nữa còn ngây thơ lương thiện như vậy, cô gái tốt đến thế…… đi đâu mà tìm chứ?” Giọng nói của Tô Tín lại truyền tới.
“Ừm, yên tâm đi, tôi sẽ không theo đuổi…… chờ đã!” An Lâm nói được một nửa liền co rút con người, xoa xoa vành tai, sau đó ngây ngốc nhìn Tô Tín.
Cái này…… chẳng lẽ là nghe lầm?
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng……
“Tô Tín đạo hữu …… ý của anh là…… anh hy vọng tôi theo đuổi em gái anh?” Hơi thở của An Lâm trở nên gấp gáp, có chút không chắc chắn mở miệng hỏi.
Tô Tín khe khẽ cười: “Đúng vậy, có theo đuổi không? Nếu muốn theo đuổi…… tôi có thể giúp cậu!”
Còn muốn chủ động ra tay giúp đỡ nữa cơ á? An Lâm nghe mà giật mình.
Lợi hại, anh của tôi! ……Không! Lợi hại, anh của Tô Thiển Vân!
Chú thích:
(*) Chuyên: cục gạch.