Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
An Lâm đã thành công trong việc tự sáng tạo ra tiên pháp, hắn đặt tên nó là Lôi Quang Hạch Bạo Quyền!
Tiên pháp này có uy lực rất lớn, nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ rệt, một khi dùng không hẳn hoi thì kẻ ngủm củ tỏi sẽ là mình.
Vì lẽ đó nhờ phúc của Lôi Quang Hạch Bạo Quyền này mà hắn nằm bẹp giường chừng nửa tháng. Ừm... Nếu không tu luyện công pháp Thanh Mộc Trường Sinh thì có khi hắn đã nằm trên một chiếc giường chứa đầy hoa tươi rồi.
Đám mây hình nấm lúc đó rất lớn, để lại một ấn tượng sâu sắc cho học sinh ở đó. Bọn họ đều tỏ ra kính trọng với sự cao thượng của bạn An Lâm khi đã mạo hiểm mạng sống mà sáng tạo ra tiên pháp.
Tiên pháp do An Lâm sáng tạo cũng được ghi lại vào trong giáo trình mặt trái kinh điển của Thương Thanh Địa Tiên, được lan truyền rộng khắp trong toàn bộ giáo viên của Thiên Đình.
An Lâm phải thông qua Hứa Tiểu Lan mới biết được những sự tích huy hoàng này.
Lúc ấy vì chưa đi xa nên Hứa Tiểu Lan cũng bị Lôi Quang Hạch Bạo Quyền lan tới, bị thương nhẹ.
Sau đó cô u oán chụp cho An Lâm bị cháy đen toàn thân một bức ảnh, còn cố tình in ra treo trên đầu giường An Lâm để hắn có thể chiêm ngưỡng, khỏi cần nói ra ý của cô là gì.
Mỗi lần An Lâm tỉnh dậy nhìn thấy một con người đen sì đã thay đổi hoàn toàn trong tấm hình kia là lại trầm tư suy nghĩ.
Hắn cảm thấy nếu xuất quyền ra sớm hơn thì sẽ không bị nổ tới người, nhưng nhìn thấy tấm ảnh kia là hắn không dám thử nghiệm lần hai...
Sau nửa tháng dưỡng thương, ngoài vài người bạn tới thăm hỏi ra thì là Diêu Minh Hi và Diêu Tú vừa nhảy vừa hát trong phòng hắn. Cuối cùng vào một buổi trưa rực rỡ ánh nắng, hắn lệ nóng quanh tròng đi ra khỏi trung tâm điều trị.
"Phù... Tôi sống lại rồi!" An Lâm giơ hai tay ra ôm lấy mặt trời.
"Chúc mừng chủ nhân, giờ có thể tiếp tục tìm đường chết rồi!" Một giọng nói nũng nịu vang lên từ trong túi áo.
An Lâm nghe mà miệng khẽ run rẩy, ngượng ngùng cúi đầu.
Trải qua một khoảng thời gian quang hợp, Tiểu Hồng đã thức tỉnh.
Lúc hắn đánh Lôi Quang Hạch Bạo Quyền đã quên lấy Tiểu Hồng ra, cho nên khiến nó có nạn cùng chịu với chủ nhân của mình. Nay oán niệm của Tiểu Hồng với chủ nhân của nó đã không thể chỉ dùng hai ba câu là nói hết được.
Nghe Tiểu Hồng châm biếm, An Lâm thực sự không dám nói tiếp, bởi hắn sợ Tiểu Hồng đột nhiên nổi điên đại diện cho mặt trời tiêu diệt hắn.
Cùng lúc đó, trong một phòng họp ở trường.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa mày rậm mắt to ngồi nghiêm chỉnh trên bàn tròn cùng với sáu vị có chức vị cao trong trường nữa.
"Về lần bỏ phiếu tuyển đại diện cho học sinh Thiên Đình ở đại hội Tứ phương giao lưu luận đạo này, các vị có ý kiến gì không?" Ngọc Hoa hỏi.
"Hừ! Đúng là vớ vẩn, An Lâm chỉ là Dục Linh sơ kỳ thế mà lại được lựa chọn bởi số phiếu cao, không phải chọn em ấy ra để khiến Thiên Đình chúng ta mất mặt à?" Chu Chính Chí của tổ Tiên Pháp hừ một tiếng, tỏ ra rất bất mãn.
"Bản thân tôi thì thấy em An Lâm hoàn toàn xứng đáng. Các vị quên những gì em ấy làm trong một năm nay sao, có học sinh nào của Thiên Đình xuất sắc hơn em ấy chứ." Lục Dương của tổ Nghiên Cứu Trận Pháp lại tỏ ra rất coi trọng An Lâm, mỉm cười nói.
"Nhưng mọi người nên hiểu rằng sức mạnh của em ấy không phải có thể sử dụng theo ý muốn. Nói đúng ra thì để một tu sĩ Dục Linh sơ kỳ như em ấy làm đại diện đứng đầu cho học sinh e là không ổn lắm..." Nam Cung Khải của tổ Pháp Bảo khẽ cau mày, nói tiếp: "Số đại điện học sinh của Thiên Đình là ba người, chúng ta có thể để Vương Huyền Chiến làm đại diện thủ tịch, An Lâm và Liễu Thiên Huyễn làm đại diện bình thường thôi. Sắp xếp như vậy cũng đâu phá hỏng quy tắc, hơn nữa như vậy khá hợp lý."
Ba người còn lại cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với lời đề nghị của Nam Cung Khải.
Thế là đại diện học sinh của Thiên Đình tới đại hội Tứ phương giao lưu luận đạo đã được quyết định, theo thứ tự là Vương Huyền Chiến, An Lâm và Liễu Thiên Huyễn!
An Lâm hăng hái trở về trường học, sau khi biết được tin tốt này, hắn ngơ ngác: "Đại hội Tứ phương giao lưu luận đạo là gì? Ba đại diện học sinh ư? Đại diện nhà trường đi mở đại hội à?"
Hứa Tiểu Lan nghe An Lâm hỏi liên tục thì bật cười: "Làm ơn, nếu chỉ tới mở đại hội thì có cần phải bỏ phiếu toàn trường không?"
"Vậy đại hội Tứ phương giao lưu luận đạo là gì?" An Lâm cảm thấy kỳ lạ khi bỗng dưng được chọn làm đại diện học sinh với số phiếu cao nhất, nghe nói là bỏ phiếu trong lúc hắn đang dưỡng bệnh.
Bị tuyển ra như này khiến hắn cảm thấy bất an, chả lẽ lại do danh tiếng của hắn, dẫu sao có nghĩ thế nào cũng không phải chuyện tốt.
Hứa Tiểu Lan nói: "Tứ Phương Luận Đạo là một đại hội do bốn thế lực hùng mạnh của đại lục Thái Sơ là Thiên Đình Cửu Châu, Phật quốc ở giới Cực Lạc, Vườn Địa Đàng của Thánh Vực và Điện Sáng Thế của Tạo Hóa Lĩnh Vực cùng tổ chức. Cứ năm năm một lần, các đại diện trẻ tuổi của bốn thế lực sẽ tham dự và triển lộ phong thái của thế hệ trẻ của các thế lực, thi thố với nhiều hạng mục..."
Nghe Hứa Tiểu Lan giải thích, An Lâm che mặt, lập tức muốn quay về phòng bệnh làm một tên cá muối tiếp.
Mợ! Ngoài Liễu Thiên Huyễn ra thì còn có các học sinh Dục Linh hậu kỳ khác trong trường này, vì sao lại cứ chọn hắn làm chi?
Ba thế lực còn lại không thua kém Thiên Đình là bao, có thể thấy được tu vi cảnh giới của các đại diện sẽ không thấp hơn Dục Linh hậu kỳ.
Chơi với đám yêu nghiệt như vậy khiến An Lâm cảm thấy về mặt nhan sắc thì hắn có khả năng thắng, nhưng nếu so bì cái khác thì hắn thật sự chỉ phù hợp với việc giả vờ giả vịt thôi.
"Có thể từ chối được không?" An Lâm cảm thấy lòng mình mệt quá.
"Đã thông báo toàn trường rồi, cậu nghĩ sao?" Hứa Tiểu Lan mỉm cười nhìn biểu cảm trên mặt An Lâm, cảm thấy thú vị.
An Lâm sa sút ngồi tại chỗ, mặt đầy tuyệt vọng.
"Được rồi, được rồi..." Hứa Tiểu Lan thấy hắn sa sút như vậy lại không đành lòng, bèn khuyên: "Không phải cậu còn có thể ôm đùi Vương Huyền Chiến và Liễu Thiên Huyễn à, đừng có bi quan thế chứ."
"Bọn họ á?" Gương mặt An Lâm run rẩy, nói đầy bi ai: "Từ trận chiến tự do bữa trước, Vương Huyền Chiến đã bị tôi kích thích một lần, liệu có cho tôi ôm đùi không? Còn về Liễu Thiên Huyễn ấy... Tôi cảm thấy cô ấy có khi còn không đáng tin bằng tôi đâu."
An Lâm càng nghĩ lại càng bi quan, dường như hắn vtiên đoán được cảnh tượng trên đại hội giao lưu đó sẽ có một kẻ làm cá muối, một người chơi điện thoại, một kẻ mang theo hai tên đồng đội heo lợn giao tranh đầy anh dũng.
Ôi... Chắc chắn là rất mất mặt rồi.
"An Lâm... Nghe nói là cậu bình phục rồi!" Một giọng nói nũng nịu truyền từ xa tới.
An Lâm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái có dung mạo cực kỳ xinh đẹp đang chạy tới phía hắn. Trang phục thủy thủ phất phơ trong gió, mái tóc mầu hồng nhạt chạm vai, đôi mắt sáng ngời như đá quý và bàn tay nhỏ bé còn đang cầm một chiếc điện thoại di động, hưng phấn vẫy vẫy An Lâm.
An Lâm: "..."
"Liễu sư tỷ, có chuyện gì à?"
Chờ khi Liễu Thiên Huyễn đi tới trước mặt, An Lâm cố gắng hỏi.
"Tôi tới tìm cậu để huấn luyện sau khi lành bệnh!" Liễu Thiên Huyễn trả lời vô cùng rõ ràng.
"Huấn luyện gì cơ?" An Lâm nhìn chiếc điện thoại trong tay cô ta, lòng chợt bất an.
Quả nhiên Liễu Thiên Huyễn giơ chiếc điện thoại trong tay lên, cười nói: "Nằm trong phòng bệnh lâu quá, đầu óc và tứ chi sẽ trì trệ, chơi game với tôi có thể khiến đầu óc cậu linh hoạt hơn, còn khiến tứ chi cậu càng phối hợp nhịp nhàng hơn!"
"Nhưng lúc tôi ở phòng bệnh cũng đã chơi game rất nhiều với chị rồi ư?" An Lâm nhớ lúc mình tay trói gà không chặt đã dùng ngón tay quấn băng vải bấm bấm trên chiếc điện thoại như nào...
Nghe vậy, Liễu Thiên Huyễn cười hì hì nói: "Tôi bảo khi đó là huấn luyện hồi phục trong lúc bị bệnh, hiện giờ là huấn luyện phục hồi sau khi lành bệnh mà!"
Nói xong cô lập tức nhét điện thoại vào trong tay An Lâm.
An Lâm: "..."