Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
--------------------------------------
An Lâm vừa ra tay, tất cả những ánh mắt nóng rực của khán giả bên dưới khán đài đều đổ dồn về hắn.
Đám người Diêu Minh Hi, Diêu Tú đều nhìn hắn, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng liên tục hò hét tiếp sức cho thần tượng.
Tại chỗ ngồi dành cho khách quý, một cô gái mặc áo màu trắng không ngừng cuộn tròn lọn tóc xanh bằng ngón tay như hoa như ngọc của mình, nhìn chàng trai trên khán đài với ánh mắt đầy hứng thú.
"Mọi người nói thử xem, anh An sẽ giành được bao nhiêu điểm?" Một cô gái tóc ngắn với gương mặt thanh tú lên tiếng.
Đó chính là Miêu Điềm, đội viên cũ của tiểu đội An Lâm.
"Hay là chúng ta tổ chức đánh cuộc đi, tôi ra một trăm linh thạch, cá là anh An sẽ giành được điểm cao nhất!" Tông Vĩnh vừa phe phẩy quạt vừa nói.
"Tôi cũng đánh rằng cược anh An sẽ giành được điểm cao nhất." Lạc Tử Bình mở miệng nói.
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Mỹ nhân ngực lớn Tôn Thắng Liên nói tiếp.
“Ôi...” Miêu Điềm lắc đầu, thở dài một hơi, "Xem ra chúng ta không tham gia được vụ đánh cược này rồi."
Đang lúc này, An Lâm đã tìm ra cự ly chính xác có thể phóng phù văn để kiểm tra đẳng cấp pháp thuật của bia đá màu đen.
Thời gian từ lúc ra quyền đến lúc nổ tung, tất cả những thứ này đều cần tính toán tỉ mỉ, lúc nổ, trong nháy mắt khi tiếp xúc là thời gian tốt nhất để phát động phù văn.
Hắn nhớ lại thật kỹ những ký ức kinh khủng trước kia, cuối cùng tìm ra một cự ly chính xác, rồi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
An Lâm hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn về phía hai người đang đứng bên cạnh mình: "Tính mạng của tôi có giữ lại được hay không, liền phụ thuộc vào hai người!”
Vương Huyền Chiến cùng Liễu Thiên Huyễn gật đầu, bắt đầu chuẩn bị pháp thuật phòng hộ thật kỹ càng.
Khán giả có chút thắc mắc, không hiểu tại sao hai người kia phải làm như vậy.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy tay trái An Lâm kéo ra tia sét, tay phải bùng nổ kim quang, có một số người lập tức nhận ra. Đặc biệt là nhóm mười mấy sinh viên năm hai, bọn họ hồi tưởng lại tiên pháp trên lớp, cả đám bị đám mây hình nấm bốc lên làm cho hoảng sợ.
Râu mép Thương Thanh Địa Tiên run lên, hai mắt mở trừng trừng, trong miệng rù rì nói: "Thật sự muốn dùng chiêu đó sao?"
Hứa Tiểu Lan thấy thế, cũng không biết là cô đang lo lắng hay tức giận, cô nhìn An Lâm hậm hực nói: "Lại đi tìm đường chết!"
Cách đó không xa Hồng Đấu gãi đầu, có chút không hiểu.
Lúc đối chiến với hắn chẳng phải An Lâm đã dùng Lôi Quang Hám Sơn Quyền này sao, trình độ nhiều nhất là bảy phần, vì sao những người khác lại đặt niềm mong đợi lớn như thế ở An Lâm?
Trong hư không, lôi điện màu xanh lam bắt đầu chậm rãi bám vào tay phải của An Lâm, biến thành lôi điện màu vàng.
Trán An Lâm chảy ra vài giọt mồ hôi, ý cảnh Nguyên Ám bắt đầu dung hợp với pháp thuật, loại ý cảnh này bao trùm vạn vật rồi lại tiêu diệt vạn vật, bắt đầu khiến cho pháp thuật sản sinh biến đổi.
Lôi điện màu vàng đang bắt đầu cuồng bạo thì bị tia chớp màu đen dẫn dắt lôi kéo từ từ trở nên yên tĩnh, một luồng năng lượng khiến người ta cảm thấy nghẹt thở bắt đầu khuếch tán.
Không khí im lặng, tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều có cảm giác sợ hãi.
Lúc này sắc mặt của đám người Thiên Tiên Kỳ Phản Hư bao gồm Ngọc Hoa, Tuệ Minh, Sư Tử Vương và Phàm Na Toa đều trở nên cứng đờ, nhìn tay phải của An Lâm mà không chớp mắt.
"Lôi Quang Hạch Bạo Quyền!"
An Lâm hét lên, tung ra nắm đấm có lôi điện màu vàng quấn quanh, kim quang tỏa ra chói mắt.
Pháp trượng của Liễu Thiên Huyễn sáng lên hào quang chói lọi, tạo thành một màn chắn màu hồng, bảo vệ đám người An Lâm ở phía sau.
Luồng năng lượng khiến người ta cảm thấy nghẹt thở này làm cho Vương Huyền Chiến cảm thấy hãi hùng, lập tức mở ra bức tường nước bao quanh ba người.
Ngay lúc kim quyền sắp chạm đến bia đá, ở bên trong nắm đấm như có tia chớp màu đen tràn ra, từng tia lôi điện mang theo sức mạnh hủy diệt khủng khiếp giống như những sợi dây chằng chịt quấn quanh nắm đấm, từ từ thu nhỏ lại một cách đầy quỷ dị . . . . .
Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều im lặng, không hề nghe được một tiếng động nào.
"Ầm ầm!"
Luồng năng lượng mạnh đến cực điểm bất chợt nổ tung, tạo thành âm thanh vang rền khắp cả đất trời.
Mặt đất rung chuyển dữ đội, cho dù có trận pháp bảo vệ, kim quang vẫn gây chấn động đến mức khiến cho mặt đất tan nát, lôi điện mang theo sức mạnh hủy diệt bao phủ bốn phía, tất cả mọi thứ bị nó chạm phải đều tan biến.
Liễu Thiên Huyễn và Vương Huyền Chiến là người đứng gần vụ nổ nhất, cảm nhận được năng lượng hỗn loạn mênh mông, cả hai người đều run lên, trái tim như ngừng đập, trong lòng chỉ muốn hét lớn một câu: Mẹ nó! Sao lại kinh khủng đến mức này???
Luồng năng lượng va chạm vào màn chắn màu hồng, màn chắn nhanh chóng xuất hiện những vết rạn nứt giống như mạng nhện, không tới một giây sau đã hoàn toàn vỡ vụn.
Năng lượng vẫn tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, tấn công tới bức tường nước, khiến cho nó rung lên mãnh liệt, chỉ kiên trì được khoảng ba giây, luồng năng lượng đi kèm cả nhiệt lượng lập tức khiến nó bốc hơi, sau đó ầm ầm đánh bay ba người được bảo vệ bên trong bức tường…
Lại là một trận nổ cỡ nhỏ tạo thành đám mây hình nấm, từng đợt sóng năng lượng cực mạnh thay nhau quét qua làm cho rất nhiều sinh viên té ngã.
Đám người Thiên Tiên Kỳ Phản Hư đã kịp thời ngăn cản lại luồng năng lượng đang mạnh mẽ khuếch tán ra ngoài, thế nên không tạo thành thương vong gì, thế nhưng ba người cách bia đá gần nhất thì…
Hồng Đấu trợn to đôi mắt màu đỏ, nhìn đám mây hình nấm đang ở gần trong gang tấc, hắn cũng cảm nhận được luồng năng lượng khiến người cho ta phải run rẩy kia.
Hắn ta há to miệng, biểu cẩm trên khuôn mặt gần như không thể tin nổi: "Chuyện này… Tiên pháp mà An Lâm sử dụng có thể gây ra chuyện này sao?"
Nếu như lúc đánh nhau với hắn An Lâm dùng tới chiêu này, e rằng hiện tại hắn đã trở thành một đám bụi trần trên mặt đất rồi.
Khán giả dưới khán đài cũng dồn dập hít vào một luồng khí lạnh.
Bọn họ ôm ấp một niềm hi vọng rất lớn đối với An Lâm, thế nhưng thời điểm thật sự nhìn thấy vụ nổ tạo thành đám mây hình nấm kia, bọn họ vẫn không nhịn được mà run rẩy và ngưỡng mộ: “Tiên pháp này, khủng khiếp như vậy ư?”
Bồ Tát Tuệ Minh vung tay lên, một luồng kim quang vô hạn bao phủ đất trời, trong nháy mắt bụi mù ở khắp nơi đã biến mất sạch sẽ.
Bia đá màu đen còn đang rung lên, thế rồi chợt có ánh sáng lóe lên: "Thiên giai, trung cấp!"
"An Lâm, mười một điểm!"
Tất cả mọi người trên sân đấu đều ngẩn ngơ, hiển nhiên là có chút bất ngờ đối với kết quả phán định này, tiên pháp kinh khủng như thế lại không phải là thiên giai cao cấp?
Tuệ Minh vừa nhìn thấy kết quả này liền gật đầu, mở miệng nói: "Cả uy lực cùng ý cảnh của loại tiên pháp này đều là hàng đầu, thế nhưng năng lượng cực kỳ hỗn loạn, trong quá trình sử dụng rất không ổn định, còn có nhiều chỗ chưa hoàn thiện."
Những người còn lại nghe Tuệ Minh nói mới bừng tỉnh, tiếp tục tập trung tầm mắt vào đám người đang ở bên trong.
Bất kể như thế nào, tại thời khắc sống còn, chính An Lâm đã ngăn lại cơn sóng dữ, là người có tổng điểm cao nhất trong cuộc thi đấu pháp thuật của thế lực Thiên Đình.
"Không hổ là An thần, tùy tiện ra tay thôi cũng có thể chứng minh được thực lực của mình.
"Nhớ năm đó, lúc anh ấy vẫn còn là người mạnh nhất lớp, tôi cũng đã rất hâm mộ anh ấy. Bây giờ nhìn anh ấy từng bước trưởng thành, trở thành người nổi tiếng, là thiên tài làm cho cả trường học vẻ vang, trong lòng tôi thật sự rất xúc động…" Trên gương mặt người nam sinh kia tràn đầy sự hoài niệm, ánh nhìn xa xôi.
"A a a, An Lâm học trưởng, em muốn sinh con cho anh!" Một số nữ sinh từng nghe kể về truyền thuyết của An Lâm, bây giờ may mắn được chứng kiến phong thái của hắn, không kiềm nén được sự xúc động mà hét lên ầm ĩ.
"An thần chính là anh hùng của trường học chúng ta!"
"Ơ, nhưng trước đó anh ta đã nói tạm thời không thể bạo thể cơ mà, tại sao hiện tại lại có thể rồi?"
"Anh ấy không bạo thể, vẫn là cảnh giới Dục Linh sơ kỳ. Mọi người xem, bây giờ anh ấy vẫn còn nằm bẹt dưới đất kia kìa!" Một sinh viên đưa mắt nhìn sang, ánh mắt nóng rực.
Thật ra, rất nhiều sinh viên đã chuyển ánh mắt nhìn về phía vai chính của cuộc thi đấu này.
Chỉ chờ mong vai chính đứng lên để có thể chúc mừng hắn bằng những tiếng hoan hô vang dội.
Cô gái ngồi ở chỗ dành cho khách quý che miệng cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại liên tục: "Không thể không nói, anh ta lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán mọi người như thế, chỉ có điều của mục tiêu lần này đã thay đổi, nếu không thì thật rắc rối bản tiên nữ đây rồi…"
Trên sàn thi đấu, khóe miệng các đại biểu của ba thế lực còn lại đều co giật, dõi mắt nhìn cảnh tượng phía trước.
Hình bóng của phó hiệu trưởng Ngọc Hoa chợt lóe lên, ông đi tới bên cạnh đám người An Lâm, trong lòng buồn bực không thôi, cứ cảm thấy có chút đau gan.
Liễu Thiên Huyễn mang vết thương khắp người còn đang nằm dưới đất, liền tự phóng cho chính mình một chiêu thuật Trị Liệu, đồng thời đạp An Lâm một phát văng ra ngoài.
Vương Huyền Chiến nằm ngửa trên mặt đất, dạng tay dạng chân thành hình chữ đại, mặt mũi xám xịt, khóe miệng vẫn còn rướm máu tươi, nước mắt lưng tròng.
Trên khuôn mặt hắn tràn ngập cảm xúc hối hận không thể nào giấu được, cứ luôn miệng lẩm bẩm: "Tại sao mình lại đi giúp một kẻ điên như thế này chứ? Tại sao mình lại phải tự đi tìm đường chết?"
Lúc này An Lâm đã bị nổ cho không thể cử động được, hắn giống như một con cá mắm nằm không nhúc nhích trên sân, thật sự là đã hoàn toàn ngất xỉu!!