Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
---------------------------
Liễu Thiên Huyễn chuyển động pháp trượng Lục Vũ, thong thả vào cửa lớn màu xanh.
Cõi lòng An Lâm tràn ngập mong đợi nhìn bóng dáng xinh đẹp của Liễu Thiên Huyễn, cô đã nửa bước Hóa Thần, nếu có thể đi được hơn sáu mươi bước, như vậy hắn chỉ cầu hơn Hồng Đấu một điểm, là có thể lấy được vị trí thứ nhất trận đấu.
Liễu Thiên Huyễn tiến vào Mê Lộ Tinh Đồ, lập tức bị cảnh tượng xinh đẹp rung động lòng ngươi bên trong hấp dẫn: "Trời ạ, đốm sáng nhỏ này là thật sao?"
Nói xong, cô liền đưa tay lên không phóng ra một tia chớp.
Cột trụ năng lượng màu giống như kiếm bén xé rách màn đêm, lao vào bầu trời sao.
Ầm ầm! Năng lượng nổ tung, dải sao trên bầu trời nổi từng gợn sóng lăn tăn, giống như gợn sóng đang lan rộng.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa co giật khóe miệng, lập tức truyền âm nói: "Sinh viên Liễu hãy nghiêm túc thí luyện, không được phá hư của công!''
Liễu Thiên Huyễn bị giọng nói bất ngờ truyền đến làm giật mình, sau khi dí dõm lè lưỡi, bắt đầu đi về phía trước.
Con đường đá nổi càng về sau trở ngại càng lớn, đại diện các phe lúc trước đều mắt vô thần đi về phía trước, người xem trên quảng trường cảm thấy không có gì để xem, đều ồn ào nói chuyện phiếm.
"Haizz, các cậu mau nhìn màn hình đi, Hình chị Liễu như càng đi càng phải cố hết sức rồi."
"Không thấy nói thế rất vô nghĩa sao, chẳng lẽ càng đi càng thoải mái?''
"Quan trọng là hiện tại cô ấy mới chỉ bước đi vài chục bước, hình như không đi nổi nữa rồi!''
"Không thể nào. . . "
Có không ít sinh viên đưa mắt tập trung lên màn ảnh thủy tinh, một số lại dời tầm mắt về phía đài tỷ thí trên không.
Mê Lộ Tinh Đồ, Liễu Thiên Huyễn đã đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt tràn đầy sự đấu tranh.
"Á. . . Trò chơi này cũng vui mà, trò này tôi muốn chơi, không được bỏ đi, hu hu hu. . . ."
Cơ thể mềm mại của Liễu Thiên Huyễn lung lay di chuyển về phía trước.
"Cái gì. . . Tịch thu di động sao?''
Đôi mắt lấp lánh như sao của cô bỗng nhiên mất đi mọi cảm xúc, đập vào mắt chính là sự hoang mạc mênh mông, không có gì hết, không có gì để chơi.
Cô mơ hồ, nước mắt chảy ra từ khóe mi, đứng ngơ ngác tại chỗ.
. . .
Năm phút sau.
Liễu Thiên Huyễn đã trở lại, toàn trường thi đấu đều yên lặng.
"Hu hu hu. . . An Lâm, bí cảnh này thật tàn nhẫn! Bên trong không có thứ gì hết, rất cô đơn, không có gì để chơi, hãy an ủi. . . "Cô vừa dùng bàn tay tinh xảo lau nước mắt, vừa tố khổ với An Lâm.
An Lâm ngây người tại chỗ, một câu cũng không thốt nên lời.
"Liễu Thiên Huyễn, 16 bước, 1,6 điểm!'' Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa kiềm nén cảm xúc sụp đổ, lớn tiếng tuyên bố điểm của Liễu Thiên Huyễn, thực sự mất mặt làm sao!
Lãnh đạo các trường cũng dời mắt đi, không đành lòng nhìn thẳng.
Mấy vạn sinh viên toàn trường đấu đều có vẻ mặt không thể tin được.
16 bước? Rất khủng bố đó!
Vương Huyền Chiến còn cảm thấy nghẹt thở, mặt đỏ tai hồng, có cảm giác vừa vất vả đánh hạ giang sơn, lại bị chó cắn.
"Không phải các cậu cảm thấy tôi là đồng đội heo đó chứ?" Liễu Thiên Huyễn ngẩng đầu nhìn hai người, khóc nức nở hỏi.
Đồng đội như heo?
An Lâm tỉnh ngộ, hắn vẫn luôn lo lắng chính mình sẽ là người kéo chân phe Thiên Đình, lên đài sẽ làm mất mặt.
Hiện giờ vừa thấy, Liễu Thiên Huyễn đã hoàn toàn đoạt đi vị trí này của hắn rồi!
Tỷ thí thuật pháp cô cũng đứng thứ nhất đếm ngược, bây giờ tỷ thí đạo tâm cô cũng đứng thứ nhất đếm ngược. . .
Liễu Thiên Huyễn khóc như hoa lê đẫm mưa, không ngừng lau nước mắt.
Cô muốn nói không phải cô không áy náy, cô cũng muốn trước mặt mấy vạn người xem, trước mặt thế lực Tứ phương, thay thế danh dưng thiếu nữ ma pháp.
Không biết cố gắng làm sao, vẫn đạt được kết quả thê thảm như vậy.
"Liễu sư tỷ, vững vàng lên, chúng ta có thể chiến thắng!''
An Lâm không thể nói câu trong lòng ra: "Không sai, chính cô là đồng đội như heo", chỉ dịu dàng mở miệng an ủi.
Liễu Thiên Huyễn nghe nhầm lời thoại quen thuộc, hơi ngẩn ra.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện An Lâm đang nhìn mình cỗ vũ, không có chút tức giận, trong lòng không kiềm được xúc động: "An Lâm. . . Cậu không trách tôi ư?''
An Lâm đưa ngón tay búng lên trán của cô gái.
"Hả! Cậu làm gì vậy?'' Liễu Thiên Huyễn ôm trán, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhìn An Lâm oán trách.
"Lừa gạt đồng đội, còn hi vọng đồng đội không trách mình ư, cô cũng quá ngây thơ rồi.'' An Lâm khẽ cười một tiếng, thong dong tiếp tục nói: "Nhưng mà không sao, tôi sẽ lội ngược dòng!''
Nói xong, hắn đi về phía cửa lớn màu xanh.
Liễu Thiên Huyễn mấp máy đôi môi nhỏ nhắn, nhìn vào bóng lưng đi vào không gian, có chút xuất thần.
Vương Huyền Chiến cũng ngẩng đầu nhìn An Lâm, một lần nữa dấy lên hi vọng.
Hắn biết An Lâm là người có thể tạo nên kỳ tích, nếu bùng nổ, nói không chừng còn thật sự có thể thay đổi kết quả, cứ như vậy, nỗ lực của hắn mới không bị lãng phí.
Học sinh toàn trường đấu cũng biết điều này, nhìn An Lâm tràn đầy chờ mong.
Ngay cả nhóm đại nhân tài của thế lực Tứ phương cũng hăng hái tinh thần.
Bọn họ vốn tưởng An Lâm đã vượt qua lực lượng lẽ thường, không thể nói đúng hay không đúng.
Nhưng Lôi Quang Hạch Bao quyền đã là minh chứng rất tốt đối với họ rồi, cho dù An Lâm mới là Dục Linh kỳ đầu, cũng vẫn có thể đạt được thành tích ngoài dự đoán của mọi người như trước!
An Lâm đi vào cánh cửa màu xanh, sau khi trời đất chuyển động, đã xuất hiện dưới bầu trời đầy sao.
Bốn phía rất yên tĩnh, ngôi sao lấp lánh giữa màn đêm, dải sao tụ thành hình thiên hà, lập lòe màu sắc mộng mị.
Mặt hồ phản chiếu ánh sao, liền một thể, khiến người ta giống như đang bước vào một khoảng trời sao lộng lẫy vô tận.
An Lâm chìm đẵm trong bầu trời đầy sao này, mất rất lâu mới khôi phục tinh thần.
Cảnh đẹp tuyệt sắc như thế. . .
Hắn lất điện thoại từ nhẫn không gian ra, chụp vài tấm hình bầu trời sao, sau đó lại tự sướng vài tấm.
Ngàn vạn ánh sáng giống như ánh đèn flash, chiếu lên người thật xinh đẹp!
Vương Huyền Chiến: ". . . "
Mọi người nhìn màn hình thủy tinh: ". . . ."
Liễu Thiên Huyễn haizz một tiếng, vỗ trán, có chút hối hận vì bản thân đã quên chụp ảnh rồi.
Sau khi chụp vài tấm hình, An Lâm mới cất di động vào nhẫn không gian, cảm thấy thỏa mãn đi về phía trước.
Vừa mới bắt đầu chắc sẽ đi rất tốt, hắn cũng không cần phải lo lắng.
Đường nhỏ đá nổi, mới bước được nửa bước, trời đất bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển, thị giác biến hóa.
Cảm giác sợ hãi vô tận xâm nhập toàn thân.
Vẻ mặt An Lâm vô cùng kinh hãi, không rõ đến cùng là ảo giác gì.
Mới bước đầu tiên đã đánh vào góc chết như thế, phía sau thì chơi thế nào?
Chỉ một thoáng, cảm giác đau đớn ăn mòn thân thể, dường như muốn xé hắn ra từng khúc một.
Không có cách nào diễn tả rõ đây là loại đau đớn nào, dù có da dày thịt chắc, tinh thần, linh hồn cũng chịu đựng đau đớn.
Á! Hắn mốn hét to, nhưng không có cách nào phát ra tiếng động.
Một giọng nói, đánh sâu vào tâm trí hắn.
"Lật đổ mọi tộc, đoạt lấy trời đất. . . ."
Thân thể An Lâm bị xé nát, chính xác mà nói sự sống của hắn đã bị xé nát rồi. . .
Trên quảng trường Thanh Thiên, mọi người ngơ ngác nhìn An Lâm trên màn hình.
"Học trưởng An Lâm sao lại đứng im rồi?''
"Chẳng lẽ bị nhốt lại?"
"Đùa gì vậy chứ, mới bước đầu tiên thế này, chọn tùy tiện một người trong chúng ta đi lên, đều không có vấn đề. An Thần mà bị thứ này vây khốn, tôi sẽ ăn phân ngay chỗ này!''
"Sao cậu ấy lại đứng ở chỗ đó rồi?''
". . . "
Không có ai biết trả lời câu hỏi này thế nào, bọn họ đang yên lặng nhìn người trên màn hình, vẻ mặt nghi hoặc.
Năm phút sau.
Ánh sáng chợt lóe lên, An Lâm trở về đài tỷ thí.
Hắn vừa thoát khỏi huyễn cảnh, cả người xụi lơ té ngã trên mặt đất, thở dữ dội, đầu óc mơ hồ, dường như đã trải qua một trận giao chiến sinh tử, còn chưa thể trở lại bình thường.
Yên tĩnh, một khoảng tĩnh mịch.
Mấy vạn người xem rất đồng lòng vẫn duy trì im lặng, bây giờ có cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.
Đúng vậy, tất cả bọn họ đều ngây dại.
Bất kể là sinh viên, hay Đại nhân tài cảnh giới Phản Hư của các phe, đều nhìn chàng trai đang thở dốc kia với vẻ ngơ ngác.
Mọi người: ". . . "
Liễu Thiên Huyễn: ". . . "
Câu "Tôi sẽ lội ngược dòng" dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.
Nhưng bây giờ cô đã biết rõ.
Nếu cô bị trò chơi gài bẫy, thì An Lâm chính là cái treo máy kia. . .
"An Lâm, một bước, 0,1 điểm!"
Vẻ mặt Ngọc Hoa Thiên Tiên sụp đổ công bố thành tích, tiếng nói vang vọng quảng trường, đây không phải là vấn đề mất mặt, chuyện này. . . Làm sao để lau phân trên mặt xuống bây giờ!
Vương Huyền Chiến nghe xong kết quả hai mắt tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu.
Hắn nổ lực đạt được vị trí thứ nhất như vậy là vì cái gì?
Còn không phải là vì giảm bớt áp lực cho đồng đội sao, có thể thoải mái dành được vị trí thứ nhất.
Kết quả thì sao, hắn đứng đầu toàn trường đua, sau đó một đồng đội được 1,6 điểm, một động đội khác được 0,1 điểm. . . .
Vương Huyền Chiến là một người đàn ông mạnh mẽ nhất, bây giờ hai mắt cũng chứa lệ, môi run rẩy, hơn nửa ngày mới thốt lên được mấy chữ: "Đồng. . . Đồng đội heo!''